182 - page 9

9
THỨHAI
13-7-2015
Cuocsong
Ủybankhôngcóquyềncanthiệp
TheoNghị quyết 35/2000/QH10 củaQuốc hội hướng dẫn thi
hànhLuậtHônnhânvàGiađìnhnăm2000, hai bênnamnữchung
sống với nhaunhư vợ chồng trướcngày3-1-1987dù khôngđăng
kýkết hônvẫnđược côngnhận làvợ chồng. Nếu cómột bên chết
trước thì bêncòn sốngđượchưởngdi sảncủabênchếtđể lại theo
quyđịnhcủapháp luật về thừakế.Nhưvậy, bàUđượchưởngmột
nửa trong khối tài sản chung củahai vợ chồng. Phần còn lại là tài
sản thừa kế chiađều chonhữngngười được thừa kế là vợ (tứcbà
U), cácconvàchamẹ ruột.
ViệcUBNDhuyệngửi vănbản cho tòa ánđềnghị tạmđình chỉ
giải quyết vụ án khi cóđơn khiếunại của con trai bàU là không
đúng. Lẽ rahuyệnchỉ làmmộtcôngvăngửi cho tòavớiđềnghị tòa
xemxét thêmvà tiếp tụcgiảiquyếtvụán.Đấtnàyđãđượccấpchủ
quyềnnên thuộc thẩmquyền của tòa án, UBNDhuyện không có
thẩmquyềnđềnghị đìnhchỉ vụán.
Luật sư
ĐINHQUỐCDUNG
(ĐoànLuật sư tỉnhĐồngNai)
HỒNGMINH
N
gười mẹ già bán nước
giải khát kiếm sống trong
quán lá lụp xụp ở thị trấn
DươngMinhChâu (huyệnDương
Minh Châu, Tây Ninh) bên cạnh
quán cơm khang trang của người
con trai. Phía sauquán lá củabà là
mấy cột gạchxâydangdở, bỏphế.
Bà U, chủ nhân quán nước nghèo
nàn, buồn rầu nói: “Tui kêu thợ
sửanhànhưngkhông ai dámvôvì
con trai tui nó vác cây đuổi đi hết.
Con trai tui nó giành đất, nói đất
này của nó”. Đó cũng là lý domà
bàU (nămnayđã66 tuổi) kiệnhai
người con trai bà ra tòa để đòi lại
một phần đất chia cho sáu người
con gái còn lại của bà.
Conmàdámchửimẹ là
súcvật!
Vợ chồng bà U lấy nhau từ năm
1967, được cha mẹ chồng cho hai
mảnhđất.Mảnh thứnhất hơn5.000
m
2
ở thị trấnDươngMinh
Châu, mảnh thứ hai hơn
4 ha ở xã Suối Đá, cùng
huyệnDươngMinhChâu.
Ông bà U cũng như
nhiều cặp vợ chồng thời
bấy giờ lấy nhau không
đăngkýkếthôn.Đầunăm
2013, chồng bà Umất,
khôngđể lại di chúc. Bà
định sang tên sổ đỏ từ
tên chồng qua tên mình
và chia đất cho các con
thì hai con trai của bà
không đồng ý và tranh chấp quyết
liệt với mẹ.
BàU kể bà tính chia đất cho các
con, cả trai lẫn gái. “Không ngờ
thằng con trai tui dám chửi tui là
súc vật. Nó nói tui không đăng ký
kết hônvới chanónên chỉ làvợhờ
vàkhôngcóquyềngì trongcái nhà
này” - bàU nói như khóc.
Bà U đã được cấp giấy đỏ cho
mảnhđất ở thị trấn, cũng là chỗbà
cất quán lábánnướcgiải khát.Con
trai thứ tưcủabàđãđược
chiaphầnnhiềunhất và
được táchgiấyđỏ riêng
nhưngvẫn tiếp tục tranh
chấp đất với mẹ. Bà U
ở với con gái út trong
căn nhà tạm lụp xụp.
Con gái út của bà định
sửa lại nhà cho kiên cố
hơn để chemưa chống
giónhưngkhôngđược.
BàUnói: “Mỗi lần thợ
vô làm là lại bị anh trai
nóđuổiđi.Khôngcó thợ
nàodámbénmảng tới nữa.Cácchị
em gái cũng không dám nói gì”.
Riêngmảnhđất rẫy, vì diện tích
tới hơn 4 ha nên bà Umuốn cắt
một phần cho con gái để trồngmì
vì con gái bà nghèo khó, phải đi
làmmướn. Tuy nhiên, mảnh đất
này, con trai thứ tư và con trai thứ
bảycủabàđãchiếmhết, khôngcho
ai tới. Trăn trở nhiều ngày, bà và
mấy người con gái đứng đơn kiện
ra tòa yêu cầu chia di sản thừa kế
cho các con theopháp luật.Bàbày
tỏ: “Tôi già rồi, ai cũngmuốn tuổi
này vui vầy với con cháu, không
aimuốnmẹ con, anh emphải kiện
nhau nhưng tôi không còn cách
nào khác”.
Quyết giànhvớimẹ
Khi tòa thụ lý đơn, bà vẫn nói:
“Tui vẫn luôn cho con trai phần
hơnnhưngnókhông coi tôi làmẹ,
không coi congái tôi là chị emgái
của nó”.
Tháng 4-2014, hai con trai của
bà U gửi đơn lên huyện đề nghị
thu hồi giấy đỏ của mảnh đất này
(được cấpvàonăm1994, đứng tên
chồngbàU) với lýdo:Đất nàygia
đình đã hiến làm công ích.
Hỏi vì sao lại tranh chấpđất với
mẹ mình, một người con trai của
bà U nói: “Đất này trước đây của
Chẳngđặngđừngmới
phảikiệnconratòa…
Ngườimẹđauđớnkhihaingườicontraiquyếtliệtgiànhđấtsaukhichamất.Ởtuổixếchiều,bàphảilụmcụmlêntòa
nộpđơnkiệncon...
“Khôngngờthằng
contraituidámchửi
tui làsúcvật.Nónói
tuikhôngđăngký
kếthônvớichanó
nênchỉ làvợhờvà
khôngcóquyềngì
trongcáinhànày.”
BàUkể
ôngnội, bênnộimuốn lấyphầnđất
này làm công íchnêngiao cho cha
tôi làm lấyhuê lợi.Giờ cha tôimất
rồi, đất nàyphải trả lại chobênnội
tôi mới đúng. Các cô chú bên nội
giaocho tôi quản lý”.Anhnàycũng
nói rằng vì chị em gái của anh ta
không biết tìm đến anh xinmượn
đất nên anh ta không đồng ý chia
đất cho họ.
Một người congái tronggiađình
uấtức:“Mấyảnhhỏi luậtsưra tòa thì
sao, họnói quyđịnhpháp luật phải
chiađềunênmấyảnhmới làmravậy
đểmẹkhông chia cho ai đượchết”.
Ngay sau khi có đơn của con trai
bà U, UBND huyện DươngMinh
Châu cóvănbảngửi tòa ánđềnghị
tạmđìnhchỉ giải quyết vụánđể thu
thậpchứngcứgiảiquyết.Trong thời
gian đó, con trai bàU vẫn trồngmì
trên đất này.
BàU chohay trước đâyvàonăm
1976, chồngbàcó làmgiấy tayhiến
đấtđể làmcông ích.Nhưngsauđóvì
khó khăn nên ông tiếp tục làm trên
đất này và được cấpgiấy đỏ.
Trong quá trình giải quyết vụ
việc, ôngNguyễnVănPhon (quyền
tổnggiámđiềuhànhban công thợ,
Hội thánhCaoĐài) đã có tờ trình,
trongđónêu rõ: ”Nguyênvàonăm
1976, gia đình ông D. (chồng bà
U) có làm giấy hiến cho ban công
thợhơn4hađất, giấyhiếnđất làm
bằng giấy tay, không có cấp nào
chứng kiến. Ngoài ra không còn
giấy tờ nào khác nữa. Đến năm
2006, ông D. không còn làm cho
ban công thợnữa, ban cũngkhông
còn sử dụng số đất này, gia đình
tùy nghi sử dụng”.
Như vậy, lẽ ra vụ kiện được giải
quyết theo luật nhưng vì chưa có
kết luậncủaUBNDhuyệnvềmảnh
đất nênbị ách.ÔngPhạmVănHậu
(Chánh văn phòng UBND huyện
DươngMinhChâu)nóiôngbiếthoàn
cảnhkhókhăncủabàU, “trong thời
gian tới,huyệnsẽchỉđạongànhchức
năng sớm xácminh vụ việc để tòa
án tiếp tục giải quyết”.
TAND TP.HCM vừa xử phúc thẩm, bác kháng cáo, giữ
nguyên bản án sơ thẩmbác đơnxin lyhôn của anhTA.
Anh TA (ngụ huyện Củ Chi) năm nay 32 tuổi, hơn vợ
bảy tuổi. Họ lấy nhau năm 2008, từ khi chị còn đi học.
Sau khi kết hôn, họ ở chung nhà nội, cuộc sống êm ấm
và càng thêm hạnh phúc khi có hai con thơ sinh năm
một. Nhưng tháng 11-2014, anh nộp đơn xin ly hôn vì
“bị tổn thương”.
Trước tòa, anhnói: “Khi tìmhiểu, tôi biết cô ấy cóngười
yêu cũnhưng cô ấynói đã chấmdứt hoàn toànnên tôimới
cưới. Sống chung, tôi nhiều lần phát hiện vợ vẫn còn liên
lạc với người cũ. Mỗi lần vậy, tôi đều thưa với gia đình
vợ để khuyên nhủ nhưng cô ấy vẫn không sửa sai. Rồi sau
khi chấm dứt với người cũ, cô ấy lại quen người khác. Tôi
đã chịu đựng vợ có nhữngmối quan hệ không trong sáng
quá lâu, đã tha thứ nhiều lần. Nay tôi không còn lòng tin
với cô ấy nữa”.
Anh kể từ trước tết đến nay đã dọn ra ngoài thuê nhà
sống. Thỉnh thoảng về nhà, thấy cha mẹ vẫn yêu thương
condâuvà anh cũng có “quanhệvợ chồng”nhưng anhvẫn
hận chị, muốn ly hôn.
Chị thì rơm rớm nướcmắt, thừa nhậnmình còn quá trẻ,
chưa chín chắn, còn ham vui với bạn bè nên đã làm những
việc chưa đúngmực khiến chồngnghi ngờ. Chị thừa nhận:
“Có quen người khác nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn
hay làm chuyện có lỗi với chồng. Tôi chỉ đi uống nước,
hát karaoke. Khi chồngkhôngvừa ý, tôi đã chấmdứt hoàn
toàn và tập trung lo cho chồng con”. Chị nói vẫn thương
chồng, thương hai con nhỏ, cam kết sửa lỗi để tạo lòng tin
cho anh...
Vị thẩmphánkhuyên anh: “Nếu chị đi chơi riêngvớimột
người thì không chophép làđúngnhưngởđây chị đi chung
với nhiều người. Chị cũng nhận thức lỗi lầm từ năm 2011,
không còn đi chơi khiến anh buồn lòng nữa. Giữ người ở
lại, chị vẫnyêu thươngchồngconvàmuốngìngiữgiađình,
anh nên vị tha vì hai con thơ”.
Nhưng anh vẫn cương quyết, ấm ức kể: “Lúc cô ấy
đangmang bầu bé gái, bé trai thì vẫn đi chơi với người
cũ” hay “vừa “quan hệ vợ chồng” xong đã thấy cô ấy
cầm điện thoại nhắn tin cho người yêu cũ”... nên “là
đàn ông, tôi không thể tha thứ”. Khi tòa vào nghị án,
anh nói vang khắp phòng xử lần này ly hôn không được,
một năm sau anh sẽ tiếp tục nộp đơn. Chị thì cúi đầu
không nói, cha của anh thì khuyên con nên tỉnh táo,
biết vì con cái.
Tòa phúc thẩm đồng tình với tòa sơ thẩm là tình trạng
hôn nhân chưa đến mức trầm trọng, lý do xin ly hôn của
anh TA không chính đáng nên bác đơn kháng cáo để đôi
bên có cơhội hàngắn.Tòavừa tuyênxong, anhbỏvềngay,
mặc chị và cha của anh dõi mắt nhìn theo...
HOÀNGYẾN
Mộtmựcxinlyhônvì...vợhamchơi
1,2,3,4,5,6,7,8 10,11,12,13,14,15,16
Powered by FlippingBook