133-2016 - page 7

CHỦNHẬT 22-5-2016
7
Nghệsĩđườngphốgiásiêubèo
Khuvựcđượcgọi làchợđêmởYangon thật ra
làmộtkhuchợvỉahè trànxuống lòngđường
vàobuổi tối.Chủyếu làbán thứcăn, trái cây, thịt
cá, rauquảvàdămbamónđồ linh tinhđaphần
nhậpkhẩu từTrungQuốcvàThái Lan.Thỉnh
thoảngcócôngan tới xử lý, cácquầyhàngnày
biếnmấtchừng10phút sauđó lạihiện ranhư
chưa từngcóchuyệngì xảy ra.
Trênmột cái vỉahèchật chội vàđenđúađócó
hai người đànông trải tấmbạtmỏngvàbày
tranh rabán.Tôi đứng lại xem, thấymộtôngcó
bộcọvẽvà sơnmàubêncạnh, nhớ rahầuhết
ngườiMyanmarđềunói đượcchútđỉnh tiếng
Anhnênhỏi:“Ôngvẽ tại chỗđượckhông?”.
“Đượcchứ.Nămphút thôi”.“OK!”. Côemgái
giựt áo:“Trảgiá, trảgiá”.Thôi kệ.Ông trải tờgiấy
rô-ki khổA3 (thứgiấy rẻ tiềnhaydùng làmbáo
tườngởnhàmình) vàbắtđầuvẽ.Ôngdùng
loại sơn rẻ tiền tronghũnhỏ, haybánđể sơnvá
nhàcửa. Bacái cọkích thướckhácnhau,một
lọxăngpha,một cái baymỹ thuật loại nhỏvà
một cái…giẻ lau.Thành thục, saymêvàđiêu
luyệnnhư tất cảclip trênmạngvềhọa sĩ đường
phố.Núi non, sôngngòi, nhàcửa, câycối dần
hiện ra theonhữngnét cọ, nét chùi vàcảnhững
ngón taymiếtmạnhcủaông.Nhiềuhơnnăm
phútmột chút,
ônghoàn tất
bức tranhkhá
đầyđặnvàcó
chiều sâu.Ông
hỏi đượckhông
thì gói lại. Bảo
ôngký tênmình
vàođi, ônghơi
ngại ngùng rồi
nhoẻncười hý
hoáyký tên rất
chuyênnghiệp.
“Baonhiêu tiền
ạ?”-“1.000chẹt”.
Trời ơi, nó là
20.000đồng
tiềnViệtđó.Hơi bấtngờ, tôi địnhđưanhiềuhơn
thì bị giựt áo:“Đừngphágiá làmhưcuộc sống
củangười ta”.Ừ, vậy thì thôi...
Mangbức tranhvề, nghĩ chắcngườihọasĩ
đườngphốnàyphải vẽ tới 1.000 lần rồimới có
thể rành rẽđộkhôcủasơn,độbayhơi củaxăng
màxử lýnhanh tới vậy.Treo lên, nhìn tranhvà
thấyánhmắtvui vẻcủaôngkhibánđược tranh,
khiđượcnhờký tên,được rủchụpảnh.Tôi tin
đây làmộtbức tranhđẹpvàkèm theonăng
lượng tíchcực...
Họasĩngồitronggócvỉahèvà
tácphẩmgiá20.000đồng.
Ảnh:XUÂNYẾN
TRUYỆNKÝ - NHÂNVẬT
Phíasaunhữngchùavàng,
chùangọc
tráng lệmàdukháchhaybiếtđến,
Yangoncòncónhữnggóckhuấtxưacũvà
nghèokhổ.Ảnh:XUÂNYẾN
TRẦNNGUYÊN
T
hủ đôYangon đang là
45độC, nóng tớimức
người bạn khuyên:
Không ra khỏi khách
sạn sau 9 giờ sáng và
trước 6 giờ tối nếu không muốn
bị nướng thành than. Cái nóng
xộc thẳng vào người, tưởng như
cóai cầmnguyênnồi nước sôi tạt
thẳngvàomặt ngaykhi vừabước
xuốngmáy bay.
Khungười Việt ở...
phốTàu
Khác với hầuhết quốc gia trên
đời này, ở Myanmar, mọi thứ
dịch vụ ngoài sân bay đều... rẻ.
Đổi tiền tỉ giá tốt nhất.MuaSIM
điện thoại cũng rẻhơn trongphố.
Nhàhàng, càphêcũng rẻ.Nhưng
sự thân thiện này không làm tôi
khoái bằngviệc họ từ chối thẳng
thừng việc đổi tiền nhân dân tệ
củaTrungQuốc sang tiền “chẹt”
củaMyanmar. Chỉ cóba loại tiền
được chào đón: Đôla Mỹ (tất
nhiên),bạtTháivàđôlaSingapore.
Nghe nhiều doanh nhân làm ăn
ở đây chia sẻ, mọi chuyện buôn
bán, thanh toán... ởMyanmar đa
phần đều qua cửa ngõSingapore
bởi chuyện tài chínhcủanướcnày
chưa kịp hội nhập với làn sóng
đầu tư ồ ạt của thế giới.
Hơi mắc cười một chút là có
chừng bảy quầy đổi tiền ngoài
sân bay nhưng chỉ có một quầy
chính thức của ngân hàng. Vào
đâyđổi phải nộphộ chiếuvàmỗi
người chỉ được đổi 100 đôlaMỹ.
Kế bên đó hai bước chân, không
cầngiấy tờgì hết vàmuốnđổi bao
nhiêu tùy thích. Không hiểu sao
xuất hiện trong đầu cái suy nghĩ:
Kiểuđổi tiền tựdonàygiốngnhư
ởViệt Nam thời xưa, sau đó đến
lúc chống đôla hóa nền kinh tế
thì nửa cấmnửa chođổi đôngoài
tiệmvàngvà tới chỗkhónhất chỉ
được đổi tiền trong ngân hàng là
ởTrungQuốc...
Đi taxi thì phải trả giá. Nhưng
giá kiểu nào thì cũng rẻ hơn ở
Việt Nam từ ba lần cho tới một
nửa. Chúng tôi đi thẳng về khu
phốTàu, nơi có khách sạnmang
tên hơi Tàu nhưng lại là của chủ
Việt:Khách sạnMr. Lee.Kế bên
đó là nhà hàng Cyclo, bán món
ViệtNamnổi tiếngnhất xứMiến
Điện này.
Ấn tượngđầu tiên là toànbộkhu
vực này y như trong phim TVB
Hong Kong thuở xưa: Chật chội,
dơ bẩn, nhớp nháp và đông đúc.
Mùi cá tôm chen với mùi rác rến,
thứcănpha trongcáinóng làmmọi
háo hức biếnmất.
Nhữngngười “đàovàng”
NgàyMyanmarmởcửa, báochí
cả thế giới không tiếc lời ca ngợi.
DoanhnhânViệtNamnônứcbay
sangdựhội chợ, tiếp thị sảnphẩm.
Hàng loạtbiênbảnhợp tácđượcký
kếtvớiquánhiềukỳvọng.Ai cũng
muốncómột phầncủamình trong
mẩubánhcủa thị trườnghoang sơ
và tiềm năng của quốc gia nhiều
tài nguyên thiên nhiênnày.
Nhưng len lỏi giữa vỉa hè chật
chội của khu phố Tàu, cố gắng
tránh né những bãi trầu bị người
dân phun khắp nơi, cảm giác về
một cơ hội làm ăn vẫn lẩn khuất
đâuđó.Ăn sángởnhàhàngViệt,
nghe loáng thoáng câu chuyện
của những đồng hương xa xứ.
Anh Hải vừa ở giàn khoan gần
20 ngày về, hơi mệt mỏi. Chị
Ngọc sang tuần là đủ 70 ngày
làm việc ở một nhà hàng trong
trung tâm thương mại lớn nhất
doViệt Nam đầu tư, sẽ được về
thăm con. CôNgọc dù đã ngoài
50 tuổi nhưng vẫn bươn chải vì
một mình cô làm việc vẫn hiệu
quả hơn bốn người dân bản xứ
cộng lại. “NgườiMyanmarcócâu:
Tu sao sốngvậynênhọbình tĩnh,
chậm rãi và có phần lười biếng
trong công việc” - người phụ nữ
quê Quảng Bình đang làm việc
ở văn phòng đại diện một công
tynhà nước tại đây chobiết. Chị
còn than: “Sếpbị cử từViệtNam
sang, chẳng cómấy việc để làm
nên suốt ngày chỉ đi đánhgolf!”.
Tôi hỏi chị: “Buổi tối đi đâu
chơi?”.Bàchị cườingất: “Đi chùa
chớ đi đâu. Chùa nào cũng bắt bỏ
giày dép ở ngoài, đi ban ngày cái
sàn nóng bỏng chân luôn, chỉ có
đi buổi tối thôi”. Hóa raYangon
không có mấy chỗ đi chơi đêm.
Hoặc là lênquánbarcủacáckhách
sạnnăm sao, hoặc là rakhuđường
số 19 uống chai biaMyanmar to
khổng lồ.
Ra đường vui thiệt. Bán buôn,
ănuống rần rần, rần rần.Dếchiên,
gỏi trà xanh lên men, cá nướng,
xoài lắc, không thiếu thức gì. Bàn
ghếxậpxệ,mấyđứanhỏhát rong
xin ăn đi lảng vảng khắp nơi. Bà
già bán quánmới có 9 giờ tối đã
ngồi ngủ gục giữa xô bồ phố xá.
Chợt nhớ tới hình ảnh của những
chuyên gia quốc tế tới Việt Nam
thuởxưa:Bắtđầugiốngnhưnhững
anh chàng cao bồi Viễn Tâymặc
quần bò gác chân uống bia ngoài
phố, saumới lần lầnđượcnângcấp
lên thànhnhữngchàng traiđẹpmã
mặc veston thiệt sang xách cặp đi
làm việc…
Kêu tính tiền, tổng cộng chưa
tới 100.000VNĐ.Thấy rẻquá, cô
em gái liền bảo: “Cũng không rẻ
lắmđâu.Ởđâyngười tanghèo thì
nghèo dữ lắm. Còn giàu thì cũng
giàuvôcùng”.Ừ, bởi vậymới nói
Myanmar chưa phải là mỏ vàng
đâu, khi mà chưa có tầng lớp thu
nhập trung bình - đối tượngmua
hàng, tiêudùngchínhcủasảnphẩm.
Vậy thôi, đivề, nghĩ rằngmỏvàng
Myanmar không phải dành cho
mình rồi…
BỤI ĐỜI ỔCHUỘT ỞMYANMAR - BÀI 1
Làmgìcó
mỏvàng
cuối cùng 
Một công ty của Singapore cần tuyển
nhân sự làm việc ởMyanmar. Họ email
cho cô em gái tôi, gửi đề nghị sang phỏng
vấn kèm theo vémáy bay. Rồi cô em quyết
định xách giỏ sang xứ sở đượcmệnh danh
là “mỏ vàng cuối cùng của thế giới” làm
việc. Báo hại cả nhà lục đục tìm vé giá
rẻ chạy sang thăm chừng đứa con gái út
sống làm sao...
“NgườiMyanmarcó
câu:Tusaosốngvậy
nênhọbìnhtĩnh,
chậmrãivàcóphần
lườibiếngtrong
côngviệc.”
Ngườibántrầutrênphố.Ảnh:XUÂNYẾN
Đónđọcsố
Chủnhật29-5:
Ngôichợnghỉbán
ngàythứHai
1,2,3,4,5,6 8,9,10,11,12,13,14,15,16
Powered by FlippingBook