53
XuânKỷHợi 2019
Viết trước giao thừa
Chưa viết được câu thơ nào đã hết một năm
Sự mệt mỏi áo cơm hay nỗi nhọc nhằn danh lợi?
Tôi không thể rành mạch giữa dại khôn xô đẩy
Thị phi cõi người lắm lúc cũng bất phân
Đành phải tin lộc non ngơ ngác đầu cành
Đành phải tin cơn gió quê nhà xa lắc
Đành phải tin bàn chân thăm thẳm cuối đông
Nhân loại mỗi ngày thêm bao nhiêu tiếng khóc chào đời
Mùa xuân chia lại buồn vui trên mặt đất
Làm sao giấu đi cái nhìn ngần ngại Tết
Tôi dự phần bằng im lặng chiếc lá nửa khuya!
LÊ THIẾU NHƠN
Tết của người công nhân góa phụ
Chị cầm tháng lương nép vào bóng đêm
Ngoài kia những vì sao giật mình trở giấc
những bước chân âm thầm tháng chạp
gọi nhau về sau tiếng kẻng tăng ca
Chị ước bầu trời không có những mùa đông
Cho những đứa con thơ đừng đòi mua áo ấm
Cho bà mẹ gầy còm đêm sương ướt đẫm
những chén cơm run rẩy phía sau ngày
Tiếng kẻng mùa này không chứa nổi giấc mơ
Sau buổi tan ca chị nghe âm vang từ quê nghèo réo rắt
những tấm áo đàn con se thắt
cái tết nghèo - giá trị thặng dư
Đêm giao thừa khói bếp lạnh như đông
Nhìn lũ trẻ mơ về nhau chiếc áo
Nơi chái bếp xuân về dăm ký gạo
với dưa cà cơmmắm đợi mùa sang.
PHÙNG HIỆU
Pha vàng vào trời xuân
Trăng lên như là mộng
Cánh mai run rất mỏng
Báo mùa xuân sớm về
Nằm nghiêng với hoa kề
Để trăng lùa vào tóc
Thương những mùa cô độc
Chân mòn con đường xa
Mai nở dưới trăng
Hoa trăng hay là ta
Vì trong hoa ta thở
Vì trong trăng ta nhớ
Vườn trăng thuở xuân nồng
Tìm đâu bước chân hồng
Đưa về mùa trăng cũ
Thì dưới hoa ta ngủ
Để mộng đầy trăng xanh.
Thơ rời mấy đoạn
Làng rượu, chợ rượu...
Cất chưng từ kiếp đời nào
Mà hương gạo cứ thoảng vào thoảng ra
Làng xa xa, chợ xa xa
Rượu từng giọt một loang qua loang về...
Phút chốc gành đá Đĩa..
.
Gành toàn... đĩa xếp hàng ngang
Chờ bầy sò huyết Ô Loan rời... đầm
Biển trời là một chiếc mâm
Mồi sương. Rượu sóng. Người trầm bổng theo...
Sân ga
Đường rầy vạn kiếp song song
Tàu đưa. Tàu đón: Trùng phùng. Xa xăm
Chứng nhân muôn nỗi lệ thầm
Sân ga thương cuộc ôm chầm phút giây...
NGUYỄN THÁI DƯƠNG
Tết nhà quê
bỏ lại đèn xanh đèn đỏ
về quê với bí với bầu
mênh mang lũ chuồn trong nắng
sà sà trên mặt ao sâu
bỏ lại phố phường sang trọng
về quê một chiều cuối năm
mùi bánh phồng thơm cuối xóm
mùi khói bếp nồng củi bần
có mẹ cười nheo đôi mắt
con gái như mồng tơi xanh
nhà mẹ đầy sân vạn thọ
hàng hiên đỏ bụi sống đời
mai vàng từ thời con gái
nay thành cổ thụ rưng rưng
những con ong bầu kể chuyện
trên giàn mướp già đầu xuân
tôi về tắm sông thuở nhỏ
nước đục phù sa tràn bờ
nước đục cho vườn trĩu trái
cau vàng quàng nhớ người dưng
tôi lớn theo mùa nước lớn
bơi theo sông dài miệt tăm
bỏ mẹ nắng mưa leo lét
giao thừa cay mắt nhớ con
mùng ba nằm nghe gà gáy
mới hay mình trọ nhà mình.
….
P.N.THƯỜNG ĐOAN
Hay ta thử hò hẹn thêm lần nữa?
Ừ một tiếng thôi, người đợi quá lâu rồi
Nhưng chân bước ngập ngừng ra đến cửa
Đêm ngoài kia trống trải quá … lại thôi.
Cũng đã thử níu một bàn tay ấm
Rồi gần hơn suýt nữa nép vào nhau
Môi hoảng hốt né chiếc hôn xa lạ
Gió úa nhàu trên những cánh hoa đau.
Tim cứ đập cầm chừng không chịu chết
Mãi ngu ngơ thương nhớ một cánh rừng.
Trăng xơ xác vượt muôn trùng phố thị
Đến bên ngoài cửa sổ khóc rưng rưng.
NGÔ THỊ HỒNGMINH
Hay ta thử hò hẹn
thêm lần nữa?
TỪ NGUYÊN THẠCH
Thơ cho ngày heo may
Em ạ chúng mình không trẻ nữa
Mùa đã đi trên những ngón gầy
Em ạ mùa thu vàng chút nữa
Đời ai rồi cũng heo may
Em ạ ngày rồi qua như gió
Tiếng thác xưa đổ ở cuối đèo
Cơn mộng có về ngang tình cũ
Dấu yêu rồi cũng sẽ xanh rêu
Em ạ anh không còn nhớ nữa
Trăm cơn say đã lạc dấu hài
Cứ ngỡ lòng không yêu nữa
Sao lòng vẫn cứ ban mai?
Anh đa tình từ khi mới lớn
Nên thất tình đủ nặng hai vai
Em đẹp từ nămmười sáu
Đa đoan cũng đủ một đời
Em ạ mình không trẻ nữa
Tháng năm như nước qua cầu
Nhớ thương như là nước mắt
Sẽ về xoa dịu tim đau?
NGUYỄN ĐỨC HIỂN