121 - page 13

13
PhápLuật TP.HCM
Chủnhật 11-5-2014
Aicũngcó lýdocủamìnhđểvắng
nhà.Nhữngcuộcvuibênngoài
khôngđến làbạnbènhắc.Cửanhà,
bếpnúc lạnhtanh...
HOÀNGMY
1.
Buổi tối đi cà phê với cô bạn thân, hai đứa
cậpnhật xong tìnhhình“thời sự”, nói vẩnvơ thêm
vài chuyệnnữa, rồi bỗngdưngbuộtmiệng thanvới
nhau rằng riết sao thấy chán quá vậy trời!
Nghĩ loanh quanh cũng thấy khó hiểu thật. Nhà
cửa, chồng con, công ăn việc làm đều đủ cả, mà
sao phụ nữ vẫn than buồn? Hay đó là cảm giác
chung khi người ta chẳng còn gì để
mà lo toan, phấn đấu nữa?Hoặc giả
cuộc sống hiện đại, đều đặn, tẻ nhạt
đãmang đến hậu quả là trạng thái ủ
ê đáng nản thế này?
Giờ đó, chúng tôi như hai phụ nữ
nhàn tảnvô lonhất trầnđời,đang thong
thảhưởng thụchút tựdovà tiệnnghi
của cuộc sống đủ đầy. Có biết đâu đằng sau là cả
nhữngmuộnphiềnbe bé ngớngẩn, đủđể làm cho
cánh đàn ông phải thốt lên saomấy bà hay “nâng
quanđiểm” lên chi chophức tạp vậy?
2.
Ngay lúc ấy các ông chồng đang ở đâu, làm
gì?Đi nhậu nhẹt đấu láo, tiếp khách bàn việc làm
ăn?Bia bọt tănghai, tăngba?Đượcmấyngười về
nhà liền sau giờ làm việc, ănmột bữa cơm chung,
phụvợ chút việcnhà, dạy conhọc, coi tivi với vợ?
Có cònmấy ai đủ tỉnh táo vàmột khoảng lặng để
ước một bàn tay nắm giữa đêm khuya, một sớm
mai cóngười thânyêu thứcgiấcbêncạnh…Những
thói quen “cổ điển” ấy ngày càng hiếm hoi, đến
mức trở thành tâm điểm thèmmuốn, trách cứ chứ
không phải cái “cảnh trong phim” sến súa ấy làm
cho cuộc sốngmònmỏi đi. Mà ngược lại. Chính
những năng động bận rộn bên ngoài mới làm cho
người ta thấymìnhbỗng trởnênmệt quá, oải thật,
saomàmạnh ai nấy đi, riêng ai nấy sống thế này!
Nhữngbà vợ sáng thayváy áo, vẽ chút sonmôi,
đưaconđến trường rồi hối hảđếnvănphòng.Trưa
cơmmáy lạnh, chiều gọi siêu thị mang đến ít đồ
ăn.Tối cókhi quấyquácùngconmónnày,mónnọ
ngoài đầu hẻm cho qua bữa. Rồi dạo chỗ này, chỗ
kia “giết thời gian”. Thi thoảng có ngồi bên cạnh
nhau thì “gầnmặt cách lòng”, bởibận rộnđếm like,
xem“còm” trênmạng!Đểđếnmột lúcnàođóngười
ta thảng thốt kêu lên ôi cuộc sốngmến thương, vì
đâumàmọi giá trị gia đình, những niềm vui đơn
giản ngày càng bay biến đimất biệt!
Lũ con chắc vẫnđangmiệtmài vớimấy trògiải
trí thời thượng.Đượcmấyngườicó lúcbấtchợtnhớ
rađãbao lâu rồi khôngcòn tự tay tắmhayđút cơm
cho con, soạnmấy bộ quần áo và hộp sữa bỏ vào
Butky
Ngàymai,tuầntiếp,tháng
tới,nămsau…cũngsẽ
chỉcónhữngvộivàngbận
rộnnhưvậyhaysao,ainấytất
bậtvớinhững lotoancủariêng
mình,hốihả laorađường.
Vìsao
phụnữ
vẫnthan
buồn?
Tạp bút
cặp đểmai con đi học... Chỉ còn lại toàn là những
“chỉ đạo” từ xa và ai nấy chủ quan cho rằngmình
vẫn là bàmẹ tốt chu toàn đấy thôi, khi trong nhà
đủ đầy đồ chơi, sữa bánh và cảmột chị giúp việc
được trả lương cao, chẳnghạn…
Ai cũng có lý do củamình để vắng nhà. Những
cuộc vui bên ngoài không đến là bạn bè nhắc, có
người trông. Ai cũng cảm thấymình quan trọng,
mình là thành phần thiết yếu của nơi ấy. Cửa nhà,
bếp núc lạnh tanh, con cận hơn 3 độ vì xem tivi
quánhiều từ lúcnàochẳng rõ. Phòngngủbámbụi,
thiếuhơi người vì hầunhưcảhai vợchồngđềuchỉ
ngangquađể…ngủ.Tổấmbiến thànhnguội lạnh,
như thể quán trọmà thôi…
Hai vợchồnghiếmhoimới cùngxuất hiệnởnơi
nàođóvàmột bữacơm trưanói chuyệncùngnhau
có lẽđã làmột điềuxaxỉ.Thếnênmột cái nắm tay
hay chút anủi, dỗdànhđã thànhquávãngmất rồi.
Cuộc hôn nhân dài trở nên buồn bã tẻ nhạt đến độ
thậm chí trách giận nhau cũng chẳngmấy ai còn
hứng thúnữa rồi.
3.
Về nhà thì có gì vui? Hay người nào “dẫn
xác”về trước sẽbị con…quấy rầy, thấymình thui
thủi trôngngóng, bựcbội cho rằngngườikiadường
nhưvô tâm, íchkỷ, chỉ biết cóbản thân…Tôi từng
ở trong tâm trạng đó, hoài nghi tự hỏi vì saomình
lạiphải…chịu thiệtkiachứ!Nhưng rồinhữngcuộc
vuinốidàingàynày thángnọđãcuốnphăngcáicảm
giác“tưởngbở”banđầukia, đếnmứcchỉmongsao
chồngmình cũng có lúc chùn chânmỏi gối, ngoái
nhìn lạinhữngkhoảnhkhắcấmáp từngcó tronggia
đình. Để không phải băn khoăn với suy nghĩ rằng
ngàymai, tuần tiếp, tháng tới, năm sau… cũng sẽ
chỉ cónhữngvội vàngbận rộnnhưvậyhay sao, ai
nấy tất bật với những lo toan của riêngmình, hối
hả lao ra đường, rồi chạnh lòng chẳng hiểu vì sao
mình cứ thấymònđi,mòn đi thế này…
Biết trách ai đây, hayhoàn cảnhbâygiờđâuđâu
cũng thế, có thấy ai bị ảnhhưởngkêu la gì đâumà
mình lại phải bận lòng, thèmchút đổi thay, khácđi,
trở lại cái thuởngười tabiếtbằng lòng, annhiênvới
những gì đang có?Đểmấy đứa trẻ khôngmêmải
bênmáy tínhbảnghay cuốn truyện tranhhiệnđại,
đểvợ chồngbiết rõngười kiađang longhĩ điềugì,
đểmái nhà có hai chữ “sumvầy”, vậy thôi…
Đãbao lần tôi thầmoán trách:Tại sao con
lại làconcủabố?Bố làmộtngười línhđã từng
chiếnđấuởchiến trườngBình-Trị-Thiên trong
nhữngnăm thángác liệtnhất củacuộckháng
chiếnchốngMỹcứunước.Và trongmưabom
bão đạn, bố đã gửi lại khói lửa chiến trường
một phầnmáu thịt củamình - đó là đôimắt.
Để rồi bốchỉ biết lặngyênkhimẹnhọcnhằn
quảynhữnggánh lúanặng trĩu trongcáinắng
trưa hè oi ả,mồhôi ướt đẫmđôi vai gầy.Và
“dửng dưng”mặcmẹ vội vã cơm nước sau
những buổi chợ chiều…Bốmất đi đôi mắt,
chẳng thể nâng bổng con lên bay vút trong
khônggian, tiếng cười trẻ thơgiòn tan trong
gió, chẳngcõngcon trênvai dungdăngkhắp
cánhđồngquênganngát thơmmùi lúachín,
chẳng cùng con cõng con chữ đến trường
mỗi sáng tinhsươngvàvẫy taychào tạmbiệt
khi conbước vào lớp. Chẳng thể, chẳng thể,
chẳng thể…”.
Một chiềumùa hạ. Ngoài sânmấy chiếc
lá khô trởmình xào xạc. Bóng chiều vàng
úa sõng soài trên ngọn cau. Căn nhà tuềnh
toàngvắng lặng, bóng tối đổđầydần.Vove
tiếngmuỗi.Mẹ vẫn tất tả với ngai ngái bùn
đất, gốc rạđồngchiều.Cònbố, có lẽ lại ngồi
ngoài vườnvớimấygiỏphong lan!
Cạch!Cạch!Tôichạyramởcửa,mộtngười
đànông trungniênmặcbộquânphụcbạcmàu,
dangămđen, đôimắt sâuchứađầynỗibuồn,
nhìn tôi, cười hiền:
-Cháu là conbốDũngphải không?Bố có
nhàkhông cháu?
-Chàobác,bốcháuởtrongnhà,mờibácvào!
Rảobướcđếnbênhiênnhànghiêngnghiêng
giàn hoa giấy cánhmỏngmanh tim tím, bác
chợt đứngkhựng lại, thẫn thờ thốt lên:
-AnhDũng…
Bốngoảnh lại, lặngvàigiâynhưhồi tưởng
nghĩngợiđiềugì, rồibất chợt trênkhuônmặt
khắckhổ củabốbừng lênmột nụ cười:
-Cường…Cườngđúngkhông?
-Vâng, emCườngđây!
Haingườiômchầm lấynhau,mừngmừng
tủi tủi. Bố nắm chặt tay người đồng đội cũ
cứ như thể sợ bác sẽ tan biến đi như một
giấcmơvậy.
“Emcònnhớmãicáibuổichiềuhômấy…”
-Bácđămđắmnhìnvềphíacháinhàrồingậm
ngùi tiếp -“…Trờicũngnhậpnhoạng tối.Em
đangmảimiếtchạy trênhàođemnắmraurừng
chođoàndâncông.Vừađếngiữacánhđồng
khôngmông quạnh thì đột nhiênmột chiếc
trực thăng đen cắt lại giữa ráng chiều đỏ ối.
Tiếngquạt chémvàogióùù. Emhoảnghốt,
mồhồi tươm ra, quýnhquángchẳngbiết làm
gì.Hồi đó emmới làmột chàng thanhhniên
mười tám,mườichín tuổi,anhnhỉ!Emhớthải
chạyquay lại phía làng. Càng lúc chiếcmáy
bay càng tiến gần hơn. Tim như ngừng đập.
Đúng lúc đó, anh chạy tới chẳng nói chẳng
rằngvộivàngkéoemnhảyxuống lòngmương
nước cạn khô và lấy thânmình che cho em.
Emchẳngcònbiết gì nữa, chỉ nghe thấymột
tiếngnổ lớn,đất cátbaymùmịt.Một lúcsau,
tất cả trở lạiyên tĩnh.Em lồmcồmbòdậy thì
thấy anh bất tỉnh. Em vội vã cõng anh chạy
đến trạmxácáchđóhơn2km.Vừachạyvừa
gọianhnhưngchẳngcó tiếng trả lời…” -Bác
Cườngnghẹnngào.
Cả hai người lặngyênbùi ngùi hồi tưởng
lại quá khứ.
-Nếukhôngcóanhchechởchoem trước
quảbomđó thìbâygiờemđã…Nhưngcũng
chính vì thế mà anhmất đi đôi mắt… Em
mangơnanh,chẳngbiếtbaogiờmới trảđược!
- Cậu đừng nói thế, anh emmình đã từng
vào sinh ra tử cùng nhau, còn nói gì đếnơn
với huệ nữa!
Tối hôm đó, tôi ngồi một mình, mắt đăm
đắmnhìnvàophễuđêm sâuhunhút. Im lặng
gối đầu lên im lặngđầy chật cănphòngnhỏ.
Những cơn gió lạnh buốt sầm sập bước qua
bậu cửa sổ giàn giụa ánh trăng. Tôi khẽ run
lênvì lạnh.Trướcmắt tôimơhồ sắcxanháo
lính.Giọtnướcmắt rơinhòenhữngdòngnhật
ký: “Bố thânmến…”Mặcdù tôi chẳnghiểu
hết đượccái ác liệt củachiến tranh trongcâu
chuyện của bác Cường kể ban chiều nhưng
giọtnướcmắtrịnra từkhóemắtbố thì tôihiểu.
Chợt “xoảng” - tiếngvật gì đó rơi vỡ, ném
vàomiền im lặng ngổn ngang những ý nghĩ
không đầu không cuối của tôi. Bố! Tôi giật
mình thảng thốt, vội vã chạy ra khỏi phòng,
dáodác tìmbố,vừabướcchânvàobếp, tôiđã
thấy bố quỳ thụp xuống đất, đôi tay run run
quờ tìm những hạt gạo vương vãi tung tóe.
Nhữnggiọtmồhôi lăndài trêngòmáxương
gầy,vài sợi tócbạcphấtphơ.Bốđangvogạo
nấucơm.Tôiđứng lặng,nướcmắt lưng tròng.
Lòng tôi rưng rứcniềmhối hận.Thếmà suốt
hơn16nămqua tôi đãhờn tráchbố!Chỉ bởi
những lý do con trẻ: Không cómột tuổi thơ
bênbố trọnvẹn.Màbiết đâu rằngngàyngày
bốvẫnvunvéncho tổấmgiađìnhnhỏbénày
bằng cả tuổi xế chiều. Không kìm nổi tiếng
khócbật lên.
ĐÀOMẠNHLONG
Đôimắt
1...,3,4,5,6,7,8,9,10,11,12 14,15,16
Powered by FlippingBook