312 - page 12

12
THỨSÁU
20-11-2015
Doi song xa hoi
Diễnđàn
Hãy
tự“gi m t i”
học tậpcho
con:Trẻem
khôngnhìn
th ymặt trời
tiếp tụcnhận
đượcnhiều
ýkiếncủa
giáoviên,phụ
huynh…Nhiều
ýkiếnchorằng
trong lúcchờ
BộGD&ĐT
tiếp tục làm
nhẹchương
trìnhhọc,phụ
huynhhãy tự
“giảm tải”cho
conemmình.
HÃYTỰ“GIẢMTẢI”HỌCTẬPCHOCON
Đừngbắtcon“phụcvụ”
sĩdiệncủachamẹ
TÔTHỤYDIỄMQUYÊN,
nguyêngiáoviênTrườngTHCSĐứcTrí,quận1,TP.HCM:
Đừngquáxemnặngđiểmsố
NGUYỄNTHỊHỒNGCẨM
L
àm cha mẹ ai cũng
mongmuốnconmình
cóđượcnền tảngkiến
thức tốt cho một tương lai
vững vàng. Vì thế ngay từ
khi con chập chữngvào lớp
1, tôi đã quán triệt tư tưởng
cố gắng đưa vào đầu con
càngnhiềukiến thứccàng tốt.
Tạoáp lực chocon
Tiểu học, cháu học ởmột
trườngdânlậpquốctếvìmong
muốncủatôilàđểcháucómôi
trườnghọcngoại ngữ tốt.Vì
lo lắngchương trình tiểuhọc
ở trườngdân lậpkhôngđược
sâu sát bằng ở trường công,
tôi đãmời thầy về nhà kèm
chương trình tiểu học Việt
Nam vào buổi tối cho cháu.
Vậy là cháu phải học ngày
học đêm, bước vào guồng
quay học thêm từ quá sớm
khi chưa thể biết mình học
nhiều thế để làm gì.
Cuối lớp 4 của cháu, tôi
định hướng cháu lên cấp
II sẽ thi vào Trường THPT
chuyênTrầnĐạiNghĩa. Tôi
nghĩ rằng ở đó con tôi sẽ có
môi trườnghọc tốt,sẽcóđược
lượngkiến thức tốt nhất của
chương trình giáo dục Việt
Nam, song song đó là việc
rènngoạingữ thêmbênngoài.
Giađình tôigồngmìnhbước
vào cuộc chạyđua luyện thi
kéodàihơnmộtnăm trờimà
giờnghĩ lại bản thân tôi còn
thấyrùngmình,còncảmgiác
củamộtđứaconnít chín tuổi
như con tôi như thế nào thì
tôi khôngdámnghĩ tới.
Mỗi buổi chiều thứ Bảy
vàChủ nhật, chồng tôi đưa
con đến luyện toán tại nhà
một thầy chuyênôn thi vào
TrườngTrầnĐạiNghĩa.Anh
chở con đến, kiếmmột chỗ
nàođóđậuxe chờhai tiếng
sauđónconvề.Các thứHai,
Tư,Sáu tôiđónconở trường
lúc 4 giờ 15 phút, chở con
tới trung tâm luyện thi của
TrườngTrầnĐạiNghĩa, cho
cháuvào căn tin, gọimột ly
nướcvàdọnchocháuănvội
vàng phần cơm tôi chuẩn
bị từ nhà để 5 giờ cháu kịp
vào lớp. Còn tôi thì ngồi
mở máy tính làm việc và
vạ vật đợi. 9 giờ đêm cháu
tan lớp, hai mẹ con về đến
nhà lúc 9 giờ 30. Giờ này
đã làgiờngủcủanhữngđứa
trẻ nhưng con tôi thì không
được thế.Cháucònphải tắm
rửa, thay đồ, uống thêm ly
sữa rồi làm bài tập, chuẩn
bị chongàyhọcmới. Bài ít
thì cháu sẽ được đi ngủ sau
11 giờ 30 đêm, còn không
thì phải qua12giờ.Tôi vẫn
còn ám ảnh rất nhiều đêm
cháu gòmình trên bàn giải
bài tậpvớiánhmắtvôhồnvà
lặng lẽđi ngủvàocái lúcđã
sắp sangngàymới.Tôi vẫn
chưaquên rất nhiềuđêm tôi
ngồi nhìn con ngủ saumột
ngày dài mệt mỏi mà nước
hạ, ép uổng con, bắt cháu
sống không ra sống, một
nhịp sốngmàngaycảngười
lớn cũngkhó chịuđựng chứ
đừngnóimộtđứa trẻ.Tôibắt
đầu chiến thắng được lòng
tham của mình, tương lai
con dĩ nhiên là quan trọng
nhưng phần đời hiện tại của
con cũng quan trọng không
kém.Tôikhôngcóquyềnphá
hỏng cuộc sống hiện tại của
con chỉ vìmuốn con làmnô
lệphụcvụcho lòng thamcủa
mình, phụcvụchocái áp lực
mình tựđặt ra.
Ba năm qua, giờ con đã
học lớp8.Suynghĩcủa tôivề
việchọccủaconđã thayđổi
rấtnhiều.Áp lực tôi tự tạo ra
chocon trongviệchọcđãbớt
nhiều.Khôngcòn trường tốt,
trườngxịn.Khôngcòn tuyệt
đối điểm số. Tôi đã biết cho
phépconphạm lỗi tronghọc
tập.Và tôi thấyyên lòngkhi
thấy cháu cómột nhịp sống
cân đối hơn, học hành nhẹ
nhàng, vui vẻ, có thời gian
cho các hoạt động ngoại
khóa, thú vui củamình. Tôi
tin làmìnhđã làmđiềuđúng
với con.
s
mắt cứ rơi.Tôi không ít lần
băn khoăn như thế này liệu
có đúng không?
Phải thayđổi
Khôngchịunổi áp lựchọc
tậpvắt kiệt sức của connhư
thế, chồng tôi xin cho con
vàomột trườngkhácvàquyết
định không cho con thi vào
TrườngTrầnĐại Nghĩa vào
phút cuối khi hồ sơ thi tôi
đã làm xong. Và lần này thì
tôi đã theo anh saukhi nghe
anh nói: “Không phải cái gì
em nghĩ tốt cho con cũng là
đúng cho con”.
Tưởng là tôi sẽvật vã lắm
sau khi bao nhiêu công sức,
tâm huyết mình bỏ ra trong
hơnmộtnămtrờiđãphảidừng
lại ngay trước đíchđến, vậy
mà tôi lại cảm thấy rất thanh
thản.Có lẽvìquyếtđịnhnày
giúp tôi thoát ra được cảm
giácmình là kẻ tội đồ hành
TẤNKHOA,
quận7,TP.HCM:
Tuổithơkhôngthểquay lại lầnnữa
Bài báo đã cảnh
báomột thực trạng
ai cũng biếtmà ít ai
tránh khỏi, đó là vắt
kiệt sức conmình vì
cáisựhọc,đếnmức“cả
ngàyconkhôngnhìn
thấyánhmặt trời”. Ai
cũng đổ lỗi cho nhà
trường, cho chương
trìnhhọcmà ít ai nhận ra rằng chínhhọ - phụ
huynhmới làngười đẩyconmìnhhọcđếndại
người, đếnmất cả tuổi thơnhư thế.
Tôi maymắnđã chohai con theohọcmột
ngôi trườngmàchương trìnhhọc tạiđâyđược
giảm tải khánhiều. Việchọcđượcgắn liềnvới
thựchànhđểcáccontrongquátrình làmsẽnhớ
lâu,nhớkỹcáckiếnthứcvừahọc.Đặcbiệt,môn
nàonhậnthấymìnhchưahiểubài,họckém,học
sinhcó thể traođổi với thầycôvàđượcbố tríở
lại30phútsaubuổihọcđểthầycôgiảngthêm.
Tôikhôngchoconmìnhhọcthêmbấtkỳmôn
nào.Cácconvềnhàđượcchơinhiều, khôngbị
áp lực bài vở, bản thân tôi cũng cảm thấy rất
nhẹnhõm.
Tôi viếtnhữngđiềunàykhôngphảiđểkhoe
trườngdân lậpmà chỉ cómongmuốn chia sẻ
với cácphụhuynh vì đã cóngười khôngdám
chọnviệcchoconhọc ít, sợconkhôngtheokịp
chương trìnhcủa… trườngcông.
Mỗi người đều có cảmột đời đểhọcnhưng
ai cũngchỉ cómột tuổi thơđểphát triểnnhân
cách.Họcthì lúcnàocũngđượcnhưngtuổi thơ
không thểquay lại lầnnữa.
Chươngtrìnhgiáo
dụccủachúngtaquá
đồsộ.Ởcácnước,một
nămhọchọcsinhchỉ
học5-7mônnhưng
riêng học sinh Việt
Nam ta“kiêncường”
hơn: Học sinh cấp II
tải14môncùng lúc.
Mộtđứa trẻhọccấp
I sẽphải rakhỏinhà từ6giờđến6giờ30sáng
để khỏi bị kẹt xevànếu chamẹđứa trẻđang
muốn con vào trường chuyên thì cho bé đi
luyện thi vàbé sẽquay vềnhà lúc 21giờ. Trẻ
conViệt Namhọc từ 7giờ sángđến 7giờ tối
là rất phổbiến. Kết quả là số trẻ cận thị ngày
càngnhiềuvì bị nhốt trong lớphọcmiệtmài,
kể cảngàynghỉ.
Cònphụhuynh thì sao?Làmộtgiáoviênvới
gần30nămtrongnghề,nhiều lúctôixótxavới
cảnhhọctròtôibịchamẹ lamắngvìkhôngđạt
đượcđiểm10mônhọc.Tôiđãtừngnóivớiphụ
huynhrằngđiểmsốchỉcógiátrịtrongmộtnăm
học,cáimàcácemcầnmangrakhỏinhàtrường
đó lànhâncáchvàcáckỹnăng, trongđócókỹ
năng tựhọc chứ khôngphải cứhọc giỏi là sẽ
thànhcông trongxãhội.
Mặc dù nói thế nhưng phụ huynh xung
quanh tôi vẫn cứ chạyđôn chạyđáo tìm thầy
giỏi cho conhọc. Trẻ conngày càng kém cỏi
về cả tinh thần lẫn thể trạngbởi laođầu vào
họcngàyhọcđêmmàkhôngcòn thờigianđể
thamgia hoạt động xã hội và theođuổi một
đammê cánhân.
Tựgiảmtảiđirồithấy…sợ
Báođã chạmvàođúngnỗi trăn trởnhất
củacácbậcphụhuynhhiệnnay.Đãcóquá
nhiềutiếngkêucứuxé lòngcủanhữngđứa
trẻmệtmỏi vìhọc tậpnhưngphận làmcha
mẹ,chúngtađã làmđượcnhữnggì?Tự“giảm
tải”choconđượckhông?Xinthưa,đóchỉ là
giảipháptạmthời,vìnếuthờigian“tựgiảm
tải”càngkéodài thìkếtquảhọctậpcủacon
càng sa sút.
Giađìnhtôicũngđãtừng“tựgiảmtải”cho
concháumình.Từkhicháutôibướcvàotiểu
học, tôi khuyên chamẹ chúng không cho
cháuhọc lớp tăngcường tiếngAnhvìnhận
thấycháukhôngcónăngkhiếu.Đùngmột
cái,vàonămhọcsau, chương trìnhđổimới,
tất tần tậtđềuhọc tiếngAnh tám tiết trong
tuần, vậy là đứa cháuphải “cày”cật lực để
theo kịpđámbạn. Vì không cóngười đưa
đón, giađìnhxinchuyểncháuvào lớpbán
trúvàđã làbán trú thìphải“đua”họcngoại
ngữ, học sinh không còn quyền tự chọn.
Cũngmay làđược côgiáo thông cảm, cho
cháu rèn thêmvàcácanhchịcủacháuphải
thaynhaucùng“welcometoEnglish”mỗitối
cháumới tạm“hòanhập”nhưngxemracòn
phải rấtnỗ lựcmớimongbắt kịpbạnbè.
Xinnóirõlàgiađìnhtôikhôngđặtquánhiều
kỳvọngvàoconcái,chỉmongcháukhỏemạnh
(vìsứckhỏecáccháukém),họchànhtrongkhả
năngchứkhôngquánàiéphay lơ là.
PHƯƠNGPHI,
127/17LêLai, phường4,
quậnGòVấp
Saugiờhọcchínhkhóaở trường, cácem lạiv o l phọc thêmAnhvăn.
nh:HTD
1...,2,3,4,5,6,7,8,9,10,11 13,14,15,16
Powered by FlippingBook