044-2018 - page 12

12
THỨSÁU
2-3-2018
Đời sống xã hội
Trong clip kéo dài một phút, bé trai (không rõ tuổi)
đang đượcmột người lớn giữ chặt tay từ phía sau.Một
người khác giữ đầu và người còn lại day ngực, day thái
dương trong khi cháu bé liên tục phát ra tiếng kêu giống
tiếng chó sủa.
Người chia sẻ clip viết: “Đây là hình ảnh em bé phát
bệnh dại vì bị chó cắn không dám nói với bố. Nhìn vừa
sợ vừa thương”. Người này cũng đưa ra cảnh báo: “Nên
cho trẻ tránh xa các loài vật hung dữ, nhất là chó. Nên
thường xuyên nói chuyện, trao đổi với trẻ. Tránh việc bé
phạm lỗi sợ không dám nói dẫn đến hậu quả như trên”.
BSNguyễn Trung Cấp (khoa Cấp cứu, BVNhiệt
đới Trung ương) sau khi xem clip khẳng định: “Triệu
chứng của cháu bé này không phải do phát bệnh dại.
Còn cháu có bị chó dại cắn hay không tôi không biết.
Cháu bé có thể chỉ bị viêm thanh quản. Bệnh lý này
cũng rất nguy hiểm vì nếu không điều trị tốt, tình
trạng phù nề sẽ bít tắc thanh quản khiến bệnh nhân
ngạt thở, thậm chí tử vong”.
Cũng theoBSCấp, người bị chó dại cắn nếu không
tiêm phòng có thể bị phát bệnh dại. Từ khi bị chó cắn
đến khi phát bệnh dại trung bình 3-6 tháng. Rất ít trường
hợp phát bệnh sớm hơn hoặc cá biệt có những ca sau vài
nămmới phát bệnh. “Lưu ý là các bệnh nhân bị dại sẽ
tỉnh táo hoàn toàn cho đến lúc chết chứ không bị điên
dại. Đồng thời không có trường hợp bị phát bệnh dại nào
có biểu hiện kêu như tiếng chó sủa” - BSCấp nói.
BSCấp cũng khuyến cáo khi bị chó dại cắn, không
phải 100% số người bị cắn phát bệnh dại mà có người
bị, người không. Nguy cơ bệnh nhân nhiễm bệnh dại tùy
thuộc lượng virus trong nước bọt của con vật nhiều hay
ít, vết thương sâu hay không làm rách da. Tuy nhiên,
không thể dự đoán trước người nào có thể bị phát dại
hay không.
HẢIÂU
HỒNGMINH
B
é tên NTT, sinh năm
2012, hộ khẩu ở quận
Tân Bình, TP.HCM.
Giấykhai sinhcủabédomột
người phụnữkhácđứng tên
trongmục“mẹ ruột”, bởimẹ
ruột thật củabékhôngcó tờ
giấy tùy thân nào.
Ngườimẹ trên thực tếcủa
bé T. là chị NTL, năm nay
ngoài 40 tuổi. Chị L. nhiễm
HIV trước khi sinh con.
Nhưng nhưmột phépmàu,
bé không bị nhiễmmà ngày
càngxinhxắn, ngoanngoãn,
thôngminh.
Một cuộc đời trượt
dài, không lối thoát
Chị L. không nhà cửa,
không giấy tờ, đang ở nhờ
trong một căn chòi quây
bằngvải, nềnximăng, chưa
tới 10m
2
tại xãBìnhHưng,
huyệnBìnhChánh,TP.HCM.
Chị L. rời khỏi gia đình
từ năm 13 tuổi, khi đó nhà
chị từHuếvàoTâyNguyên
làmviệcởkhukinh tếmới.
Tuổi trẻnổi loạn, bốcđồng,
chị nghe lời bạn rủvàođến
TP.HCM xin việc. Từ nhỏ
chị đã không biết chữ, tự
nhận mình tính cách hơi
“tửng tửng”, không thể đi
họcđược.Chamẹnhiều lần
đòn roi cũng vô ích.
ĐếnTP.HCM, chị biết thế
nào là nỗi cơ cực của cuộc
sốngvôgiacư.Mới 13 tuổi,
xin việc không ai nhận, chị
muốntìmđườngvềnhànhưng
khôngnhớnhàmìnhởđâu,
xãnào.Sống lang thang trên
đườngphố, chị bị lạmdụng,
bị dụ dỗ, rồi chị chấp nhận
luôn việc làm gái mại dâm
để kiếm sống khi vẫn đang
ở tuổi thiếu niên.
18 tuổi, chị lấy chồng
nhưng cuộc hôn nhân ấy
cũng nhanh chóng tan vỡ.
Chị quay lại con đường cũ.
Trong thời gian này, chị bị
kháchépchơi hàng trắngvà
nghiện luôn từ đó.
Năm2003,chịgặpmộtanh
xe ôm.Anh thường chở chị
“đi làm”,sauđóhaingườinảy
sinh tình cảm.Anh khuyên
chị bỏ nghề, tìm công việc
laođộngbình thườngđểvề
ở cùng anh. Nhưng rồi mẹ
của anhnhất địnhngăn cản
cuộc hôn nhân này, không
chấpnhậnchị làmdâu trong
nhàbởiquákhứcủachị.Chị
tiếp tục sống bất cần.
Trong một đợt kiểm tra,
chị bị phát hiện đã nhiễm
HIV. Chị phải đi cai nghiện
bắt buộcởBìnhDương, sau
đó được đưa qua trung tâm
NhịXuân, TP.HCM. Trong
một lầnđượcchonghỉ phép
về thăm gia đình, chị nghe
người quen cho biết gia
đình chị đã đùm túm nhau
vềTP.HCM sinh sống. Chị
đi tìm gặp được mẹ và em
gái, thuê nhà sống ở Bình
Chánh, emgái đã có chồng,
cuộcsốngcũng rấtkhókhăn.
Họđộngviênchị chấphành
tốt nội quyđể được về nhà.
Cả mẹ và em gái của chị
cũng không có tờ giấy tùy
thân lận lưng nào.
Thời giannày, người yêu
của chị, là anh chàng chạy
xe ôm, vẫn đến thăm nuôi
đềuđặn thườngxuyên.Anh
hứavới chị dù chị cónhiễm
HIVanhvẫn thương, chỉ cần
chị cốgắng sống tốt.Chị đã
khóc và hứa sẽ đoạn tuyệt
vớima túy, chấphànhkỷ luật
của trung tâm, cố gắng lao
động để được sớm về nhà.
Báu vật củađời
Năm 2009, chị được về
nhà. Chị và anh xe ôm về
ở với nhau. Lúc này anh
nói cho chị biết anh cũng
đã nhiễmHIVdo lây từ chị
trướcđó.Nhưng anhkhông
trách cứ gì chị, vẫn ân cần
chăm lo cho chị.
Đến năm 2011, sau một
thời gian mệt mỏi, chị đi
khámmới biết mình đã có
thai năm tháng. Chị khóc:
“Tôi ở với ảnh từ trước lúc
tôibiếtmìnhbịnhiễm,ởmiết
với nhaumà không có con
nên tôi với ảnh cũngkhông
phòng ngừa gì”.
Cái thai lúc đó đã lớn,
chị quyết định giữ lại. Khi
chị có bầu tháng thứ tám,
chồng chị mất. Chị không
còn chỗ dựa, đành rời nhà
trọvềBìnhChánhmượnđất
quây chòi ở tạm. BéT. sinh
ra xinh xắn, khỏe mạnh và
ơn trời, békhôngbị nhiễm!
Chị nhờmột phụnữởquận
TânBình làmgiấykhai sinh
cho bé với danh nghĩa là
“mẹ ruột”.
Để có tiền lo cho con, chị
xin đi làmmướn, phụ việc
nhà. Những người ở gần
khôngai dámmướnchị làm
việc, chị phải đi qua quận
khác xin làm việc nhà theo
giờ. Sức khỏe của chị cũng
không tốt nên chị làmmột
ngày nghỉ một ngày.
Bé T. tới tuổi đi học, chị
đếnmột trườngcôngởhuyện
Bình Chánh xin cho bé đi
học nhưng bé có hộ khẩu
(theo “mẹ ruột” trong giấy
khai sinh) ởTânBình trong
khi ởBìnhChánh lại không
có tạm trú nên không được
nhận.Các trường tưđềuquá
khảnăngchi trảcủachị.Đưa
convềTânBình thìchịkhông
đủ sức, riêng tiền trảnhà trọ
đã quá sức của chị rồi.
Chị đến gặpmột cô giáo
dạy kèm tại nhà xin cho
con gái theo học để biết
mặt chữ,mỗi thánghọcphí
300.000 đồng.
Cũngvì không cógiấy tờ
tùy thânnênchịL.không thể
mua bảo hiểm y tế, không
thể xin nhập hộ khẩu vào
đâu được. Hiện nay cómột
tổ chức xã hội giúp đỡ chị
mua thuốcARV để uống.
BéT. rất lanh lợi,xinhxắn.
Bé haynói: “Trong lớpdạy
kèm, cô khen con tiếp thu
bàinhanh.Nhưngcônói con
muốnhọc lêncấp II thì phải
vô trường học đàng hoàng.
Conmuốnđược đi học như
các bạn”.
Chị L. mong rằng sẽ có
ngôi trườngnàođónhậnbé
với mức học phí thấp. Chị
nói: “300.000-500.000đồng
thì tôi ráng lođược.Hơnnữa
thì tôi không đủ sức…”.
ConkhôngbịnhiễmHIV,
conmuốnđihọc
Mẹcủabé
từngsống
langthangvà
cómộtcuộc
đờirấtbuồn
rồisinhrabé.
Béluônước
mơđượcđến
trườngnhưng
vìnhiềulýdo
nêngiấcmơ
nàychưathành
hiệnthực.
Mộttinrấtvui làmộtđộcgiả
củabáo
PhápLuậtTP.HCM
, chị
NguyễnThịMinhGiang,làmviệc
tạiTậpđoànMekongCapital,khi
biết câu chuyệnnàyđãquyết
địnhhỗ trợbémột phầnhọc
phí trị giá10 triệuđồng.
Đểbé có tương lai tốt hơn,
chúngtôimongnhậnđượcsự
giúpđỡcủacácnhàhảotâmvà
củatrườnghọccóthểtạođiều
kiệnchobé theohọc.
Tiêu điểm
MẹconchịNTLtrong“cănnhà”củamìnhởhuyệnBìnhChánh,TP.HCM.Ảnh:HỒNGMINH
Quảngcáo
CÔNG TY LUẬT TNHHALB&PARTNERS
CôngtyLuậtTNHHALB&PARTNERS(têngiaodịch:ALB&PARTNERSLAWFIRM)
-Giấyđăngkýhoạtđộngsố:41.02.2771/TP/ĐKHĐdoSởTưphápTP.HCMcấp
ngày22tháng01năm2018,mãsốthuế:0314871569,địachỉtrụsở:Phòng201,
Tầng2,252NguyễnVănHưởng,phườngThảoĐiền,Quận2,TP.HCM.
-Lĩnhvựchànhnghề: thamgia tố tụng theoquyđịnhcủapháp luật; tưvấn
pháp luật; đạidiệnngoài tố tụngđể thựchiệncáccôngviệccó liênquanđến
pháp luậtvà thựchiệncácdịchvụpháp lýkhác theoquyđịnhcủapháp luật.
-Ngườiđạidiệntheophápluật:LuậtsưHuỳnhĐỗPhươngAnh,địachỉthường
trú:185/38Đường3tháng2,Phường11,Quận10,TP.HCM;chứngchỉhànhnghề
luậtsưsố:10.532/TP/LS-CCHNdoBộTưPhápcấpngày20 tháng02năm2014.
BỐCÁO THÀNH LẬP
Thựchưbétraibịchócắnrồikêutiếngchó?
“Tronglớpdạykèm,cô
khencontiếpthubài
nhanh.Nhưngcônóicon
muốnhọclêncấpIIthì
phảivôtrườnghọcđàng
hoàng.Conmuốnđượcđi
họcnhưcácbạn”-béNTT.
Mới đây, trênmạng xã hội xuất hiện đoạn clip ghi lại
cảnhmột bé trai có những biểu hiện bất thường, kêu
“oắc oắc” giống tiếng chó sủa và được cho là đã phát
bệnh dại sau khi bị chó cắn.
1...,2,3,4,5,6,7,8,9,10,11 13,14,15,16
Powered by FlippingBook