087 - page 9

9
thứhai
7 - 4 - 2014
Sổ tay
Phải tính đến yếu tố lịch sử khi
giải quyết
Vụ việc đã đưa sang tòa án nên tôi không có ý kiến.Tuy nhiên, trong các
vụ tranh chấp tương tự, chủ trương của UBND huyện là phải khôi phục
các con đường để đảm bảo giao thông và xây dựng nông thôn mới. Khi
xem xét các vụ việc tranh chấp, bên cạnh hồ sơ địa chính, rất cần xem
xét yếu tố lịch sử để lại để xử hợp lý hợp tình.
Ông
Huỳnh Thanh Nhàn
, Phó Trưởng phòng TN&MT huyện Châu Thành, Tây Ninh
NGUYỄNHOÀNG
N
ăm 2006, 20 hộ dân ở ấp
Bình Phong, xã Thái Bình
(huyện Châu Thành, Tây
Ninh) đã đồng đứng đơn khiếu nại
về việc hộ ông Đỗ Văn Lợt đầu
hẻm đã đổ đất làm chuồng bò, gây
cản trở việc đi lại của các hộ bên
trong. Theo các hộ dân, chuồng bò
nhà ông Lợt hiện đã bít gần hết lối
đi chung, chỉ chừa một phần nhỏ
chừng 1 m đủ để một chiếc xe máy
len qua, gây khó khăn cho việc đi
lại của họ.
Con đường có trước,
giấy đỏ có sau
Quá trình khiếu nại, các hộ dânmới
biết được diện tích đất tranh chấp này
đã được địa phương cấp giấy đỏ cho
ông Lợt từ tháng 12-2001.
Theo Thông tư 1990/2001/TT-
TCĐC của Tổng cục Địa chính (về
thủ tục đăng ký giấy chứng nhận
quyền sử dụng đất ban đầu) thì: Hội
đồng đăng ký đất đai UBND cấp xã
thành lập trong đó phải có cả trưởng
ấp tham gia xét duyệt đơn xin đăng
ký. Kết thúc việc xét đơn xin đăng
ký giấy đỏ, UBND cấp xã công khai
kết quả xét đơn tại trụ sở xã và các
thôn, bản, ấp trong 15 ngày để người
dân tham gia ý kiến.
Tuy nhiên, nhiều hộ dân ở đây và
cả trưởng ấp hiện nay đều khẳng
định họ không hề hay biết, không
được tham gia ý kiến khi cán bộ địa
chính đo đạc để làm thủ tục cấp giấy
đỏ cho ông Lợt. Trong khi đó, con
đường đã được hình thành từ rất lâu,
trước khi gia đình ông Lợt chuyển
đến năm 1963 (lúc đó gia đình ông
Lợt chỉ ở nhờ, đến năm 1976 chủ
đất mới bán lại đất cho ông). Chủ
đất cũ bán đất cho ông Lợt hiện đã
chết nhưng hai người con của họ có
giấy tay xác nhận con đường đi đã
có từ trước năm 1954.
Trong một công văn của UBND
huyện Châu Thành có nội dung đề
cập: “Trên thực tế, con đường được
sử dụng từ trước 1975 nhưng do tập
quán và quan hệ thân tộc nên con
đường không được bồi đắp, cắmmốc
và ranh giới rõ ràng nên khi đo đạc,
đoàn đo theo chỉ dẫn của ông Lợt
và số liệu địa chính được thiết lập.
Hiện nay, đất ông Lợt đã được cấp
giấy đúng theo kết quả đo đạc chính
quy năm 1999-2000, do đó UBND
huyện không có cơ sở để xem xét”.
Do không hòa giải được ở xã nên
huyện đã hướng dẫn các hộ dân
kiện ra tòa.
Tòa tỉnh và tòa huyện xử
chỏi nhau
Ngày 30-11-2006, TAND huyện
Châu Thành xử sơ thẩm vụ việc. Ông
Lợt cho rằng khi ông mua giấy tay từ
chủ đất cũ, trên đất đã không có con
đường. Nếu 20 hộ dân có yêu cầu
mở đường thì ông bán 2 m ngang dài
hết đất với giá 14 cây vàng.
Vụán chuồngbò chắn
lối đi
Cáchộdânchorằngchuồngbòcủahộđầuhẻmchắn lối đi chungnênkiệnyêucầutháodỡ, tòaxửtháodỡchuồngbò
nhưngbuộccáchộdânphải trả tiềnchochủchuồngbò.
Cuoc song
Tòa nhận định yêu cầu của các
nguyên đơn là có căn cứ. Bởi theo
tòa, các con của chủ đất cũ đều xác
định con đường đã có trước khi cha
mẹ họ về ở. Chữ ký của ông Vạn, bà
Cụt (chủ đất cũ), ông Phẩm (nhân
chứng không biết chữ) trong hợp
đồng giấy tay đều là của em ruột
ông Lợt (ông Lợt cho rằng em trai
ông chỉ viết giùm). Hơn nữa, công
văn của UBND huyện cũng đã xác
định con đường được sử dụng từ
trước 1975. Do đó tòa xử buộc ông
Lợt phải tháo dỡ chuồng bò, trả lại
con đường 3,5 x 25,9 m cho 20 hộ
dân. Đồng thời, tòa cũng kiến nghị
UBND huyện Châu Thành điều
chỉnh giấy đỏ của ông Lợt cho phù
hợp với quyết định của tòa.
Tuy nhiên, xử phúc thẩm, TAND
tỉnh Tây Ninh lại có quan điểm
ngược lại. Tòa này nhận định: Qua
xác minh thực tế, những cán bộ địa
phương và những người cao tuổi
gần lối đi tranh chấp đều cho rằng
lối đi này có từ lâu nhưng không biết
đất này là của Nhà nước hay thuộc
quyền sử dụng của riêng ai. Nay
các nguyên đơn không chứng minh
được đó là đất công. Căn cứ giấy
tay chuyển nhượng đất của ông Lợt
với chủ đất cũ, giấy đỏ được huyện
Châu Thành cấp, tòa xử chấp nhận
một phần kháng cáo của ông Lợt,
buộc ông Lợt tháo dỡ chuồng bò để
mở con đường 3,5 x 25,9 m nhưng
20 hộ dân phải có nghĩa vụ trả ông
Lợt mỗi hộ 6,25 triệu đồng.
Muốn mở rộng đường thì
phải trả tiền
Sau đó, TAND huyện Châu Thành
đề nghị TAND Tối cao kháng nghị
giám đốc thẩm vì cho rằng tòa phúc
thẩm xác định chưa khách quan.
Quyết định giám đốc thẩm sau đó
của TAND Tối cao đã hủy án, giao
tòa cấp huyện xử sơ thẩm lại từ đầu.
Ngày 28-9-2012, TAND huyện
Châu Thành xử sơ thẩm lần 2. Lúc
này bên nguyên đơn chỉ còn chín
người (do một số đồng nguyên
đơn trước đây không có mặt ở địa
phương, không có hộ khẩu nhà đất
nên tòa xác định không đủ điều
kiện khởi kiện và một số người đã
không theo đuổi vụ kiện nữa). Tại
tòa, ông Lợt cho rằng nếu chín hộ
dân muốn ông mở lại đường thì
phải đóng cho ông 200 triệu đồng.
Lần này, TANDhuyện ChâuThành
đã thay đổi quan điểm và cho rằng
các đồng nguyên đơn không chứng
minh được đây là đất công nên tuyên
xử không chấp nhận yêu cầu của họ.
Tòa buộc ông Lợt mở con đường bề
ngang 2,5 m nhưng buộc các nguyên
đơn phải đóng cho ông Lợt mỗi hộ
hơn 18 triệu đồng.
Xử phúc thẩm sau đó, TAND tỉnh
Tây Ninh đã tuyên y án.
Hiện các hộ dân tiếp tục khiếu nại vì
cho rằng tòa xử chưa thuyết phục.
s
Con hẻm bị
chuồng bò án ngữ
khiến người dân
phía trong đi lại
khó khăn. Ảnh:
NGUYỄN HOÀNG
“Cậu ta là một thanh niên đã nhẫn tâm dùng
dao đâm con tôi 10 nhát; khi thấy con tôi nằm
gục xuống đất, cậu ta còn nắm tóc kéo lên đâm
thêmmột nhát nữa vào cổ. Con tôi chết mà không
trăng trối được gì. Vì thế xin đừng nói lời xin lỗi với
tôi!”. Đó là lời của ông Nguyễn Văn H., cha của nạn
nhân NHH trong vụ án giết người do bị cáo Phạm
Văn Phú thực hiện tại phiên tòa sơ thẩm (do TAND
TP.HCM xét xử) mới diễn ra gần đây.
Theo hồ sơ, tháng 3-2013, Phú và chị H. quen
nhau. Bốn tháng sau, H. đi du lịchởĐanMạchvề thì
nhắn tin cho Phú thông báo sẽ đi duhọc. Nghĩ H. có
người khác, PhúmangdaođếnnhàH. “nói chuyện”.
Lần thứ nhất, khi Phú đến, chị H. bảo sẽ chia tay
nên Phú tức giận phóng xe bỏ về. Nhưng đi được
một đoạn thì Phú quay đầu xe tiếp tục đến nhà H.
Lầnnày,thấyH.dửngdưngngheđiệnthoại,Phúlấy
dao đâm liên tiếp nhiều nhát vào người nạn nhân.
Khi chị H. nằm bất động giữa đường, Phú tiếp tục
nắm tóc kéo lên đâm một nhát vào cổ khiến nạn
nhân tử vong.
Tại tòa, Phú nói chỉ muốnmang dao đến níu kéo
tình cảm chứ không muốn giết người yêu. “Gặp bị
cáo, H. cứmộtmực từ chối, bảomuốn đi du học với
người yêu cũ. Bị cáo nói em cứ đi du học, khi về sẽ
tính tiếp. Cô ấy không đáp lại mà vui vẻ nghe điện
thoại của bạn trai gọi đến. Giận quá, bị cáo mới
dùng dao đâm”.
Tòa hỏi: “Bị cáo có thấy ai dùng dao níu kéo tình
cảmkhông?”. “Dạ không…bị cáo yêuH. nhiều lắm
nhưng cô ấy yêu bị cáo rồi mà vẫn còn quan hệ với
người khác” - Phú trả lời.
ÔngH., chanạnnhân, đứng lêngaygắt: “Congái
tôikhôngyêubịcáo.NgườiyêucủacháuđangởĐan
Mạch.Nếubịcáokhôngnhẫntâmgiếtcontôithìgiờ
cháuđãđi duhọc rồi”. Rồi ông chobiết đãnhiều lần
Phú gọi điện thoại, nhắn tin cho con gái ông năn nỉ
tình cảmnhưng con gái ông từ chối bằng lời lẽ lịch
sự và tế nhị. “Vậy mà nó nhẫn tâmgiết con tôi…”.
Ngồi phía dưới, mẹ Phú nói với lên: “Không yêu
mà sao suốt ngày qua nhà tui chơi? Gia đình tui
đi du lịch, đi về quê cũng đòi đi theo, rồi gọi tui
bằng mẹ…”.
Tòa lại phải phân tích: “Trong tình cảm, mình
không yêu người ta nữa liệumình có quay lại được
không? Là vợ chồng, khi không hợp người ta còn
đưa nhau ra tòa ly hôn. Đằng này bị cáo và chị H.
mới chỉ ở giai đoạn yêu đương, lẽ nào người này
có quyền trói đời người kia! Khi người ta không
còn yêu nhau nữa thì người ta chia tay là điều bình
thường. Bị cáo còn trẻ nên còn nhiều cơ hội để sau
này gặp được một nửa của mình. Vậy mà sau khi
níukéonạnnhânkhôngđược, bị cáođãnhândanh
tình yêu và xuống tay với người mà bị cáo cho rằng
mình yêu thương rất mực…”.
Bị cáo nghe xong cúi đầu im lặng.
ÔngH., chanạnnhân, phát biểu: “Tôi biếtmột lát
nữa bị cáo sẽ nói lời xin lỗi với gia đình tôi. Nhưng
nó đâm con tôi 10 nhát rồi một nhát chí mạng ở
cổ thì tốt hơn hết đừng mở miệng nói xin lỗi. Gia
đình tôi không bao giờ chấp nhận”. Im lặng một
chút, ông nghẹn ngào: “Hơn tám tháng qua, đêm
nào vợ chồng tôi cũngmơ thấy con. Đau đớn lắm!
Nó ra đi mà không trăng trối được gì. Xin tòa hãy
xử tội thích đáng”.
Sau cùng, tòa nhận định hành vi của bị cáo là
rất nguy hiểm, có tính chất côn đồ, khi biết chị H.
khôngcònkhảnăngchốngcựnhưngvẫndùngdao
đâmmột nhát vào cổ khiến nạn nhân tử vong tại
chỗ. Tòa tuyên tửhìnhbị cáo, đồng thời buộc bị cáo
bồi thường cho gia đình người bị hại 81 triệu đồng
tiền tổn thất tinh thần.
NGỌC THÂN
Cônđồtìnhyêu
1,2,3,4,5,6,7,8 10,11,12,13,14,15,16
Powered by FlippingBook