235 - page 12

12
THỨSÁU
4-9-2015
đaucủangườimẹ trẻkhông
gì tảxiếtđược.Thằngbévẫn
vô tưcầmnhững tờbệnhán
đọc vanh vách. Từng chữ,
từng chữ như cứa vào lòng
người nghe.
Mới hồi đầu hè, chị Tính
phẫu thuật chân trái chocon.
Camổ tốnhơnchục triệu, số
tiềnvợchồngchị vất vả làm
lụngcảnăm trời tíchcóp.Chị
Tínhbảo:“Cònchânbênphải
để hè năm sau làm, hai tay
thì hè năm sau nữa. Cỡ nào
cũng rángchonóphẫu thuật
đểđứng thẳngnhưngười ta”.
Người mẹ có một nỗi lo
Doi song xa hoi
Sángcuối tuần tháng8, tạiTrườngTHCS
TrầnVănƠn (quận1,TP.HCM),một lớphọc
có hơn 10 học sinh câm điếc đang cặm cụi
cầm từngcâycọ trên tay tô tôcái gì đó.Trên
bàn là những hộpmàu nước được pha trộn
nhiềumàu trông rất ngộnghĩnh.Nhữngánh
mắt tập trung theo từngnét vẽ, thi thoảngcó
tiếng sột soạt của cây cọ cạ vào tấm carton
đan xen tiếng ú ớ, những ngón tay chỉ trỏ
hướng về nhau của các bạn câm điếc như
đangmuốn traođổiý tưởngsắpvẽcủamình.
Trênbụcgiảng,mộtphụnữvớimái tócxoăn
buộc hờ đang hí hoáy ghi chép tỉmỉ những
quy tắc phamàu lên bảng, đó là họa sĩ Hồ
ThịXuânLinh.
Đãhơn30nămkể từkhi tốtnghiệpTrường
VănhóaNghệ thuậtViệt Bắc (HàNội), với
tài năng và niềm đammê hội họa, cô Linh
đã tậndụngnét đẹpnghệ thuật ấyđể truyền
thụ, làmđẹpchocuộc sốngngười câmđiếc.
Tốt nghiệpxong, côcùnggiađìnhvàomiền
Nam lập nghiệp, hễ đi đến đâu, bất cứ tỉnh,
thành nào, cô Linh cũng chủ động tìm đến
các trung tâmngườikhuyết tậtbày tỏnguyện
vọngđượcdạymiễnphí chohọ.Và lớphọc
này làmột trongnhững lớpnhư thế, đã duy
trì được hơn một năm nay. Cô tìm đến tổ
chức Cộng đồng dành cho người câm điếc
TP.HCMđể tìm học trò.
Hiện tại, cứChủ nhật là cô dành cho học
sinh củamìnhmột ngày cuối tuần trọnvẹn.
“Các em ở đây thích vẽ lắm, khi vẽ thì say
mêvôcùng,nhiềuhômvẽquêncảăn trưa,vì
thếmìnhdạykhông thấymệt” - côLinhnói.
Đểdạyvẽ,côLinh tựmàymòhọcngônngữ
kýhiệu trên Internet trongnhững lúcgiải lao
thưgiãnkhi làmviệcởphòng tranh.Côdành
thời gian tiếp xúc với người câm điếc nhiều
hơn, có những từ ngữ cô không thể diễn đạt
đượcnênphảimang theocuốn sổ taynhỏđể
ghi chép lại, sau đó về nhà lật sổ ra tra cứu,
họchỏi thêmvề loại ngônngữđặcbiệt này.
TheocôLinh, vì khôngnghenói đượcnên
các học trò khi cầm bút vẽ tập trung rất cao
độ, rất saymê, đó là điều không phải bất cứ
người bình thường nào cũng làm được. Cô
muốnmình là người sẽ khơi gợi niềm đam
mê, năng lượng bẩm sinh trong những con
người này.
Mỗinéthọvẽ rađềuchất chứanhữngcảm
xúc, tâm trạng, kểcảnỗikhổkhôngbiết chia
sẻ cùng ai đều toát lênqua nhữngbức tranh
ấy.“TrướcđâydạyởKiênGiang,câuchuyện
củamột bé gái sáu tuổi khiến tôi nhớmãi.
Lúcmới sinh ra em đã bị bỏ trênmột chiếc
bèbằngcâychuối thả trôi sôngvàbị cáđớp
một ngón tay.Khimới vào lớpvẽcủa tôi, bé
không bao giờ lại chỗ đông người, chỉ tìm
một góc để ngồi. Nhưng saumột thời gian,
bé trở nên vui vẻ hẳn lên, cô bé học vẽ rất
nhanhvàvẽcũng rấtđẹp.Tôiquyếtđịnhcho
bé đi thi vẽ toàn quốc và em được giải nhì.
Tuynhiên, giải thưởngkhông làm tôi tôixúc
động bằng nội dung của bức vẽ. Tranh vẽ
một con bò sữa đang bị một công nhân vắt
sữa, một góc xa có con bê đang kêu be be,
bức tranh có tựa đề
Khát sữa,
tôi đã không
kìm được nướcmắt khi hiểu được điều em
ấymuốn nói qua tranh”.
Nói về tâmnguyệncủamình, côLinhchia
sẻ: “Là một họa sĩ, tôi muốn hỗ trợ họ trở
thànhnhữngngười có íchchoxãhội.Họcvẽ
sẽgiúphọhoàn thiệnhơnvềnhâncách, thay
vì ra đường trộm cắp, đánhnhauhọ sẽ dùng
những tấm tranhvẽđượcđểbán lấy tiềnmưu
sinh”.Tôihiểungườihọasĩnàylàmđượcnhiều
điềuhơn thế:Côđãgiúpngườicâmđiếcđược
nói lên tiếngnói củamình, được thểhiệnbản
thân. Đó là điều quan trọng nhất của những
người sống trong thếgiới không âm thanh.
HOÀNGTHƠ
bữabác sĩ lại lắcđầu: “Anh
chị chuẩn bị tâm lý đi, bé
khó qua khỏi”.
Cònnướccòn tát, chịTính
ngược xuôi vay mượn hơn
100 triệu đồng chữa bệnh
cho con. Điều kỳ diệu đến
sau bốn tháng điều trị, bé
Nam thoát khỏi lưỡi hái tử
thần.Ngày tháobỏ lớpbăng
trắng trên người con trai,
ngườimẹnghẹnngào.Cơ thể
Namgiờđâybiêndangnặng
nề, chằngchịt vết sẹoởmăt,
cánh tayvàcẳngchân.Cũng
từngàyđó, chịTínhchuyển
sangmuabánvechaiđể tiện
chăm sóc đứa bé.
Trongcănnhà trọẩm thấp
vỏn vẹn 6 m
2
, những thứ
đồ đạc tả tơi được sắp xếp
gượng gạo, chồng lấn lên
nhau, cốtđể làmsaobéNam
nằm thoảimáinhất.ChịTính
rưng rưng: “Lúcmới raviện,
hễai nhắcđếncháynổ lànó
hét toáng lên, lết sát vàogóc
tường, không chịu ănuống.
Tới giờ dù đỡ nhiều, thằng
bé vẫn còn ám ảnh”.
Nhìntừngmảngdanondưới
cẳngchânbéNam tróc ra, lộ
cả phần thịt, mủ máu nhểu
xuốngnềnnhàmới thấynỗi
Đứacontraibịbỏngcủa
bàmẹvechai
Đứacontộinghiệpcủachịbịbỏngnặng,chântaycorút,khôngcònkhảnăngđiđứngbìnhthường.
Trongcănnhà trọvỏnvẹn6m
2
,ngườimẹđang thoa thuốc làmmềmdachocon trai
trướcgiờđihọc.Ảnh:HOÀNGLÊ
HOÀNGLÊ
G
iữa trưanắng, chịLê
Thị Tính cọc cạch
chiếcxeđạpcũmèm
đảokhắpphườngAnThạnh,
thịxãThuậnAn,BìnhDương
tìmmuave chai. Chị không
dám đạp đi xa vì bé Đoàn
CôngHoàiNamđangởnhà
một mình.
Cũng bởi chỉ luẩn quẩn
quanhxóm, cảngàyhômấy
chị Tính không mua được
mảnh đồng nát nào. Người
đànbà lủi thủi trởvềcăn trọ
nghèo với cái cần xé trống
trơn, gươngmặt thất vọng,
nhễnhạimồhôi.Đứacon ra
cửa đónmừng, đặt bàn tay
đầy vết sần cháy lên gòmá
mẹ,hôn lấyhônđể.ChịTính
ôm chặt convào lòng, nước
mắt chực trào ra nhưng cố
nén lại, sợnhỏxuống chạm
vàonhữngvết thươngđang
rỉ máu trên người con.
Hơnmột năm trước,Hoài
Nam đang ngu thì đường
dây điện bị chập, ngôi nhà
trong phút chốc biến thành
ngọn đuốc sáng. Lửa cháy
lớnkhiếnmọi người cuống
cuồng lodập, quênhẳnđứa
bé vẫn còn bên trong. Khi
phát hiện ra, toan thân em
đã bị lửa dữ ngấu nghiến.
Tại BV Nhi đông 1, be
Nam được chẩn đoán bong
năng cấpđộ3, nhiễm trùng
máu, suyhôhấp.Vợ chồng
chị Tính sống trong lo lắng
phập phồng khi cứ vài ba
Taibên trái củabéHoàiNamđangdầnkhép lại
vìbiếnchứng.Ảnh:HOÀNGLÊ
lớnhơn, phần lỗ tai trái của
béNam đang dần bít lại, để
lâu không trị sẽ vĩnh viễn
không nghe được.
Chúng tôi rời căn trọ nhỏ
củachịTínhkhibéNamđến
giờđihọc.Cậunhócđeokhăn
quàng, nói với ra: “Chú ơi,
chúcònchưachụpảnh lưng
connè, lưngconcũngnhiều
sẹo lắm”.
Nghegiọngnói ấy, tôibiết
em còn quá nhỏ để hiểu hết
nhữngbấthạnhcủamình.Sợ
khi lớn lên, sựvui tươi sẽ thế
bằngcảmgiácmặccảm. Sợ
người mẹ nghèo không kịp
kiếm tiềnđểchạyđuavới số
phận đang đùa nghịch trên
cơ thể con trai.
Người đànbà lại cọccạch
chiếcxeđạpchởconđi học.
Chởđốngvechai.Chởcả lo
toan bộn bề.
Dạyvẽmiễnphíchongườicâmđiếc
Điđếnđâu,côcũngmuốngiúpngườicâmđiếcthểhiệnbảnthân,nóilênnguyệnvọngcủamình.
HọasĩHồThịXuânLinh
(phải)
đang
dùngngônngữkýhiệuđểdạyvẽcho
người câmđiếc.Ảnh:HOÀNGTHƠ
1...,2,3,4,5,6,7,8,9,10,11 13,14,15,16
Powered by FlippingBook