245-2016 - page 7

CHỦNHẬT 11-9-2016
7
PHÓNGSỰ - NHÂNVẬT
Thươnghiệucàphê
HoàngAnhPhátnhận
giải thưởngDoanh
nghiệpViệtvìngườiViệt.
TRANGQUỲNH
“M
ìnhmuốnthay
đổi sốphận
để không
phải sống
trong cảnh
nghèo nữa. Điều quan trọng nhất
đối vớimình làgiađình,mình chỉ
muốn làm thếnàođểcó thật nhiều
tiền lo choba chữabệnh.Và càng
khôngmuốnnhìn thấycái cảnhmà
người nhà của mình đi làm thuê.
Mìnhkhổchừngđó làđủ rồi,mong
các em không khổ giống như chị
nónữa!”. Những lời chia sẻ trong
nước mắt của Nguyễn Thị Na -
Giám đốc Công tyTNHHHoàng
AnhPhát nhớ lại những ngàyđầu
vàoSàiGòn lập nghiệp.
Không thỏahiệp với
sốphận
Sinh ravà lớn lên trongmột gia
đình nghèo có bảy chị em ở tỉnh
ĐắkLắk, NguyễnThị Na đã sớm
phải nghỉ học khi còn là cô học
sinh lớp 9. Nhà lại có chínmiệng
ăn nên cái nghèo cứ đeomãi gia
đình họ. Rồi đếnmột ngày người
cha - laođộngchính tronggiađình
lâmbệnh thì côgái 15 tuổi nàyđã
phảigác lạigiấcmơhọc tiếpTHPT
để đi làm thuê kiếmđồng ra đồng
vào phụ giúpmẹ.
Năm 2003, NguyễnThị Na vào
SàiGònvới200.000đồngcó trong
tay, khôngngười thân thíchnhưng
cô gái trẻ này lại mang theomột
mong ước không nhỏ. Đó là làm
saophải kiếmđược thật nhiều tiền
gửi vềquêchochachữabệnh, cho
mẹnuôi cácem thơ.Đểcó tiền,Na
không ngần ngại kinh qua đủ thứ
công việc từ làm người giúp việc
nhà, đến bán phụ tùngHonda, rồi
làm thợdệtvàcuối cùng làphụ rửa
chénbát cho các quán ănvào thời
gian rảnh mỗi tối… Tất cả công
việcấychỉđểcópnhặtnhữngđồng
lương ítỏigửivềphụgiúpgiađình.
“Xuấtphátđiểmđầu tiênkhi em
vào Sài Gòn là được giới thiệu đi
ở đợ cho nhà người ta chị ạ, may
mắn là chủ nhà rất tốt với em, thế
nên200.000đồngphòng thân của
em chẳng sứt mẻ đồng nào. Chỉ
lâu lâu emmất tiền gọi điện thoại
vềnhàhỏi thămgiađình thôi.Thế
nhưng lúcđóchẳngbiết tủi thân là
gì, biếtkhổ làgì, chỉbiết trongđầu
mình chỉ tồn tại ba chữ phải tiến
lên thôi” -Nagạt nhữnggiọt nước
mắt củamình khi nhớ lại.
Ngoài việcphải kiếm thật nhiều
tiềnđểphụgiúpgiađình, để chữa
bệnh cho cha thì điều gì thôi thúc
một cô gái chỉ mới 15 tuổi như
Na quyết tâm làm giàu như vậy?
NgậmngùiNanói: “Vìmuốn thay
đổi số phận để không phải sống
trong cảnh nghèo nữa. Và lúc đó
chưamột lần thanvới bamẹhoặc
em út hết. Mỗi lần gia đình gọi
điện thoại hỏi thăm, em cứ phải
nói em sống trongnày sướng lắm
cho gia đình an tâm. Chị có tin
không, trong những năm tháng
đi làm thuê ấy chưa bao giờ em
khóc hết, cũng chẳng tủi thân
mặc cho bạn bè đồng trang lứa
vớimình đang được cắp sách tới
trường” - Na tâm sự.
Kinhdoanhnhờ tíchgió
thànhbão
VàoSàiGòn làm thuê được hai
năm, có tư chất thôngminh cộng
với ý chí quyết tâm thoát nghèo,
Namạnh dạn nảy ra ý tưởng kinh
doanhkiếm lời từviệc bán cà phê
chếbiếnsẵn.Lúcđầudovốnkhông
cónhiều,Nacứ lấycủacơ sở rang
xay từngkýcàphêmộtđểvềđibán
lẻ.Mỗi 1 kg cà phê bán lại Na lời
được 10.000 đồng. Và cứ thế rồi
tăng lên 2 kg, 3 kg, 5 kg…Na lại
cómột khoản tiền dư ra. Tích gió
thành bão. Từmột cô gái chuyên
đi làm thuê ngày nào cuối cùng
cũng làm nên chuyện, làm nên cơ
nghiệp cho riêngmình.
Năm 2008, Na thành lập một
xưởngrangxaygiacôngnhỏ.“Mang
tiếngđãcóxưởng rangxaycàphê
nhưng lúcđómìnhvẫnphải đi lấy
càphêởnơi khácvềbỏmối để có
thunhập.Dobắtchướcngười ta làm
chứ thật tình lúc đómình có hiểu
cáccôngđoạn rangxaycàphênhư
thếnàođâu,nêncũngkhông thểgọi
làmình đã chế biến được cà phê.
Vậy nên trong gần một năm trời
mình cứ đi mua cà phê của người
tavề rồi tựmàymò tách từngmẫu,
từng hạt, dần dầnmàymò nghiên
cứu. Cũng chẳng biết từ đâu đây
lại thànhnghiệp củamình. Rồi cà
phê trở thànhđammêcủamình lúc
nào chẳng hay”.
Ngỡ là vận may đã mỉm cười
vớimình, sauvài thángđivàohoạt
động,Naphảiđốimặtvớibaokhó
khăn, từnguyên liệu, chếbiếnđến
cách rang như thế nào cho cà phê
không bị cháy, khét. Trăm thứ áp
lực dồn lên vai cô gái trẻ chỉ mới
20 tuổi này. Nhưng chính mong
ướckhôngmuốnngười thânmình
khổ, một lần nữa giúp cô kiên trì
vững bước.
Nơi nàocó ýchí,
nơi đócóconđường
Hơn támnăm, chỉvớimộtmong
muốn cháybỏngđó là làm saođể
giúp gia đìnhmình cómột cuộc
sống sung túc nhất; làm sao để
giữ lời hứa với người cha quá cố
của mình. Chính những mong
muốn đơn thuần ấy đã giúp cô
gái “chuyên đi làm thuê” trở
thành chủ doanh nghiệp. Mừng
cho những thành quả mà Na có
được. Với độ tuổi củaNa lúc đó
cũng không phải độ tuổi để Na
gánh vácmọi chuyện.
Năm 2012, mọi mong ước của
côgái trẻNguyễnThịNađã thành
hiện thực. Thương hiệu cà phê
HoàngAnhPhát chính thức rađời,
không còn làmột xưởng gia công
nhỏ nữa. Giờ đâyNguyễnThị Na
đãxâydựngđượcmột “đếchế”cà
phê cho riêngmình bao gồm các
dòng sảnphẩm: càphêbột, càphê
hạtvàcàphêhòa tan.Khôngdừng
lạiởđó, tháng11-2013,Nabắtđầu
mở thêmcác showroom trưngbày
sảnphẩm tại quậnTânBình.
Nếu không tiếp xúc và nghe về
câu chuyện của Na, tôi nghĩ rằng
để có được thành quả như hôm
nay chắc hẳn Na phải nhận được
sự hậu thuẫn lớn từ phía gia đình
hay ít nhất là gia đình bạn đã có
nền tảng sẵnvềkinhdoanhcàphê
từ trước. “Lúc đầu cầmmẫu sản
phẩm cà phê củamình trên tayvà
đến từngnhàmờingười tamuaủng
hộ…chỉnhậnđượccái lắcđầuvới
câunói: “Thôi, cà phê này lạ lắm,
khôngcó thươnghiệugì hết, cháu
mang đi đi”. Thế là chỉ biết cầm
bịch cà phê ra ngoài đứng khóc.
Cũng may do bản tính của mình
khi đã quyết định điều gì thì phải
làmchobằngđượcnên lại tiếp tục
dấn thân” -Na kể.
Ý thức được những khó khăn
mà mình đã trải qua. Giờ đây
chính người con gái xa quê năm
nào lại là người bắc cầu tổ chức
nhữngchương trình thiệnnguyện
ở chính nơi mà mình đã sinh ra
và lớn lên. Tôi nhớ, năm nàoNa
cũng có các chuyếnđi hỗ trợđến
người dân nghèo trên chính quê
hươngmìnhvà các tỉnhkhác trên
cả nước.
Sauhơn10nămxuốngSàiGòn
lậpnghiệp, côgáiNguyễnThịNa
ngàynàogiờđã làgiámđốcCông
tyTNHHHoàngAnhPhát và sản
phẩm cà phê mà Na đã cất công
gầy dựng hiện đã được xuất khẩu
sangcácnướcnhưMỹ,Úcvàmột
số nước trongkhuvực.
CEO THẾHỆ CUỐI 8X - ĐẦU9X - BÀI 4
Côgiám
đốcởđợ
để...khởi
nghiệp
Khởi nghiệp năm20 tuổi, sau bảy năm cô
xây dựng chomìnhmột “đế chế” cà phê
riêngmang tênHoàngAnhPhát cómặt ở
Mỹ, Úc vàmột số nước trong khu vực. Thế
nhưng ít ai biết rằng để có được cơ ngơi
như hôm nay, Nguyễn Thị Na - nữCEO trẻ
thuộc thế hệ8X (1988) này bắt đầu gầy
dựng sự nghiệp chomình từ chính những
chuỗi ngày đi làm thuê để tích góp.
Mình làchủnhâncủachínhsốphậnmình
Cómộtđiềumàem luônnhắcmìnhghinhớ:Mình làchủnhân
củachínhsốphậnmình.Chỉ cầncóýchí, cómục tiêu thì khó
khănnàocũngvượtquađược.Vàchỉ khimìnhcóchút thành
quảmìnhmới tạo rađượcgiá trị và làmnhữngviệcmình thật sự
muốn.Trướcđâymìnhnghèonênđâunghĩđượcđếnviệcsẽgiúp
đỡđượcaiđâu.Nênniềm tinquan trọng lắm, chẳngphải emđã
thànhcôngvớiniềm tinđósao! -NguyễnThịNa.
điềuquan trọngnhất đối vớimình
làgiađình,mìnhchỉmuốn làm thế
nào để có thật nhiều tiền cho ba
chữabệnh.Càngkhôngmuốnnhìn
thấy cái cảnhngười nhà củamình
đi làm thuê. Và chỉ mong các em
củamìnhkhôngkhổgiốngnhưchị
nó. Bao nhiêu khổ cựcmình chấp
nhận được hết, chỉ mong các em
và bamẹ không khổ thôi”.
Gạt những giọt nước mắt lăn
trên má, Na kể tiếp câu chuyện
củamình. “Khổ cực là thếnhưng
chưabaogiờmình thấymất niềm
tin vào cuộc sống, chưa bao giờ
mình khóc cho những ngày khổ
cựcđãqua, trongđầumìnhkhi đó
chỉ luôn nghĩ một câu thôi: Làm
thế nào để có tiền? Dù khổ cực
thế nào đi chăng nữa nhưng em
Ýthứcđượcnhững
khókhănmàmìnhđã
trảiqua.Giờđâychính
ngườicongáixaquê
nămnào lại làngười
bắccầutổchứcnhững
chươngtrìnhthiện
nguyệnởchínhnơi
màmìnhđãsinhravà
lớn lên.
NguyễnThịNa
(giữa)
trongchuyếnđithiệnnguyệntạiquêhươngĐắkLắk.
Ảnhdonhânvậtcungcấp
1,2,3,4,5,6 8,9,10,11,12,13,14,15,16
Powered by FlippingBook