161-2016 - page 7

CHỦNHẬT 19-6-2016
7
PHÓNGSỰ - NHÂNVẬT
NGUYỄNVÂNANH
N
gay trênđườngBùi
Viện,ngườiđànông
mậpmạpmặcchiếc
áo thun, quần lửng
vàđộichiếcmũ lưỡi
trai sụpsụpnhưcungcáchmấyanh
cớmngầmgọi tôi khi tôi đang tiến
gầnvềphíaanh: “Em!Cỏkhông?
Bồ đà không?”. 
Mời giùmchứ
khôngbán!
Anhchỉ tayvềcái thùnggỗđược
đặttrênchiếcxemáybêncạnhmình.
Những gói thuốc được xếp ngăn
nắp trongđó.Lẫncác thươnghiệu
Marlboro, ba số, ngựa... là cỏ, bồ
đàđượcnhétngụy trangbên trong.
Côgáibêncạnhanh, chủnhâncủa
sạp thuốc di động này nheo mắt
hỏi tôi dùnggì.Tôi lắcđầu.Côcó
ý bực dọc. Tôi bảo lấyMarlboro
bạchà rồi nhanhchóngbướcđi để
lại sau lưng tiếng họ chèo kéo du
kháchnướcngoài “Hi!Maryjane?
Maryjane?” (Bồ đà không?).
Tôi quay về chỗ cũ, bắt chuyện
cùngngười đànông khi nãy.
Anh có vẻ thoảimái hơn so với
lúcđầu.Anh tênP.Anhkểanhbánở
đâycũngmườimấynăm,đủrànhrẽ
nhữngđiềuluậtbấtthànhvănnơinày.
Tôi hỏi: “Bán chất kích thích vậy
khôngsợbịbắtsao?”.P.chốiphăng:
“Anh đâu có bán. Anhmời giùm
thôi”. Tôi không nén được tòmò:
“Vậyanhbángì?”.Anhbảođủ thứ
rồi lấy taychỉvềphía thùnggỗ trên
chiếc xe anh đang ngồi được phủ
một lớp vải cẩn trọng.
Lấytaysửalạimiếngvảixộcxệch,
P. thảnnhiên: “Kiếm tiềnmà em”.
Nhưchứng tỏmột cungcáchkiếm
tiềnđầy lịch thiệp, anhkểmỗiđêm
nhắm lời2-3 triệuđồng,vừađủxài
thìanhsẽnghỉ,khôngcầuhơnnữa.
Mỗi đêm2-3 triệuđồng tiền lời
xấpxỉmột tháng lươngcôngchức!
“Cònđẹp thì hãykhai
thácmoi tiềnđànông”
Vừa lúc đó, một người đàn bà
mặcđồbộ tầm30 tuổichạyxemáy
trờ tới.Nhìnchị tôi liên tưởngđến
mấymẹ bỉm sữa đang hồi cuống
cuồngvắtsữasaođểkhỏi trànbình.
Nhìn chị nàyxuềxòa, xậpxệ.Chị
nhìn tôi chằm chằm từ trênxuống
dưới như định giá rồi quay sang
hỏi P.: “Bạn anh hả”. P. gật đầu.
Chịcười thân thiện,giới thiệumình
tênNg. rồihỏi sốđiện thoạicủa tôi,
bỏquamọi côngđoạnxãgiao.Rồi
Ng. lại thăm dò: “Có bồ chưa?”.
Tôi lắcđầu.Ng. thảng thốtkêu lên
nhưphát hiệnmột điều trái khoáy:
“Đẹpnhưemsaochưacóbồ?Kiếm
ai giàugiàu lo chomìnhđi chứ!”.
RồiNg.ngoắc tay tôiđứng trênvỉa
hègầnđó.Chị thậm thụt thì thầm:
“Cưngcócần tiềnkhông?”.Tôigiả
bộgậtgật (mà thật racũngcần thật.
mua sắm, đi chơi cùng bạn bè”.
Rồichịchỉtayvềphíabênkiađường
nơimộtanhTâyđangcườihềnhhệch,
ômcôgáibảnđịathiếuvảicạsátthân
thể vào nhau, tay không quênmân
mêcặpmông tròn lẳncủacô. “Mấy
conđócó60USD thôimàmất sức
lắm, phải uống rượu nhiều” - Ng.
giải thích.Tôi im lặng ra chiều suy
nghĩ rồibảo thôi,khinàocầnsẽgọi
chị. Ng. nói “nhớ nghen” đầy chờ
đợi. Lúc đó, gã đànônghànhnghề
xe ôm cũng vừa chạy đến, có anh
chàngmassagemắt dáodácđạpxe
lengkengvừađingangqua,Ng.bảo
họđềuđang tìmgái chokháchhết.
Tôi ậmừ rồibỏđikhiNg. vàngười
đànông traođổivớinhau.Tôi loáng
thoángnghegãhỏibằngthứtiếngViệt
lơ lớ: “Sao, nó có chịuđi không?”.
Tôi kể lại chuyệnvừa rồi với người
đànông tênP.,anhnghingạihỏi tôi:
“Emcó làmkhông?”.Tôinhúnvai:
“Nghĩ saovậy”. P. khôngquên liếc
về phía cô gái bằng ánhmắt khinh
bỉ rồi hạ giọng đầymiệt thị: “Con
đókhách trả200.000đồngcũngđi.
Choanhcũngkhôngngủ.Dơdáy”.
Chẳngnơi đâu conngười cógiá rẻ
mạt nhưởđây!
Nghegái gọi...
truyềnnghề
Cómột buổi tối mưa lâm râm,
tôi bắt gặpNg. đang bết bát đứng
népmình dưới hiên nhà khôngxa
nơi tôi lần đầu gặp chị. Dẫu sao
cũng đã chút ít thân tình, chị kể
tôi nghe bước đường lưu lạc để
“truyềnnghề” chomột côgái non
mới chập chữngvàođời.
NămNg.19tuổi,làmphachếtrong
một quán cà phê.Anh 24 tuổi, làm
phụbếpởmột khách sạnnăm sao.
Cướinhausáu,bảynăm,không tiền,
không con. Chồng ôm hết tiền, hết
say lạixỉn,chẳngmấyđoáihoàiđến
vợ.Chia tay, khôngchút luyến tiếc.
Trong cơn túng quẫn cần tiền
muasắm,Ng. lênmạng tìmkhách.
Nói bậpbẹvài câu tiếngAnh, hẹn
nhauởhotel “bum” (từ chị dùng).
1 triệuđồngchocuốcđầu tiên.Thế
là bén nghề.
Mấy hôm trước khi chị cốmồi
tôi,P.miệt thị:“Conđógiá200.000
đồngcũngđi.Cóchoanhcũngkhông
ngủ”. Giờ chị mới chừng 30 tuổi
mà khuônmặt đã quá đỗi già nua
và thân hình cũngmuôn phần rệu
rã. Chất “gái” toát ra từNg. đượm
mùi hết đát.
Lãomacôhànhnghềxeômkiêm
dắtgái có lần than thởvới tôi: “Tui
cònphải đi làmmànócứ rủ tui đi
ngủ”. Nhưng khi nói chuyện với
tôi,Ng. vẫnđầykiêuhãnhmàhét
giá mình 2 triệu đồng như luyến
tiếcmột thời quá vãng. Tôi buồn
cười cho cái sự hão ở đời kể cả
gái điếm.
Nhưminhchứngchosựrànhnghề
đầyđẳngcấpcủamình,Ng.bảo tôi
hãy lênmạng lập tài khoản để dễ
câukháchhaybướcvàoquánbar,
thấy ai có vẻ sộp thì tiến tới ngọt
ngào “Hi honey” rồi bóp chỗ đó
anh ta (đương nhiên chị ta nói rất
tục tĩu). “Chẳng có thằngđànông
nàomàchịunổikhiđànbà làmvậy
hoặc là nó dắt em đi “bum” hoặc
làxáchquầnchạykhôngkịp” -chị
đúc kết.
Tôi muốn sặc trước nghệ thuật
quyến rũ của chị nhưng vẫn bình
thản tiếp tục câu chuyện.
Tôi hỏi chị cóngười yêu chưa.
Chị bảo call girl (gái gọi) không
cómột người cố định nhưng gần
mộtnămnaychịcặpvớicậuchàng
ngườiAlgerianhỏhơnmìnhnăm
tuổi làm nghề bán quần áo. Chị
trưng ảnh cậu chàng kèm dòng
chữ Love you forever (yêu anh
mãi mãi) như bất kỳ người đàn
bà nào trong cơn say tình. Rồi
hào hứng khoe hôm nay được
cậu chàng tặng ba cái dây ngực
và chục quần sịp. Tôi tò mò hỏi
chồng cũkhông tặng à?Ng. giãy
nảy: “Nó chỉ biết ăn nhậu. Có lo
gì cho chị đâu”. Còn anh chàng
nàymỗingàyđềuchochịvài “xị”.
Mắt chị lấp lánh sángngời khi nói
họ sẽcưới nhaucuối nămnay.Và
rồi khấp khởi khoe chị lên chức
má mì, chỉ chăn dắt gái, không
cần phải đi khách nhiều.
Mưa tạnh. Chị chào tôi để lượn
lờdưới ánh đènvàng ngái ngủ.
Còn khách, cònmình.
SÓNGNGẦMĐÊMPHỐ TÂY - BÀI 2
Chạm
mặt
người
bán
bồđà,
mạidâm
Tiếp xúc với giới buônbánbồđà lẫnmột số
Tây sinhsốngở khuphốTâymới biết nơi này
hầunhư trongngườimỗi du kháchđềucó ít
nhấtmột gói grass (cỏ). Có lần, trongbuổi
hẹnđầu, anhchànghọasĩ người BaLan
móc từ túi ramột gói cỏ vàmời tôi dùng tự
nhiênnhư thểấy làchewinggumhay kẹo.
CáchộpđêmtrênphốBùiViện,nơigiao lưucủatraiTây,gáiViệt.Ảnh:HTD
Không tiềncạpđấtmàănà!).Như
bắt đúng tần số, Ng. bắn liên hồi:
“Giờ cóôngkiađang cầngái.Giá
1 triệuđến2 triệuđồng.Nếucưng
muốn chị sẽđưa sốđiện thoại của
cưng choổng”.Tôi hỏi ổngngười
nước nào. Ng. bảoAfrica (châu
Phi). Tôi chê đen hôi. Chị thở dài
thuyếtphục:“Cưngkhờquá.Mình
còn trẻ, còn đẹp thì hãy khai thác
moi tiền đàn ông. Sau này già rồi
cómuốn cũng không được”. Suy
chocùng,gái lànhnghềchỉcần tiền
trao cháomúc. Khách nào chẳng
giống nhau.
Thấy tôi cóvẻ lưỡng lự,Ng. ráng
bồi thêm:“Cưngcókhuônmặtđẹp.
Gặp ổng nhớ đòi cao lên. Có tiền
KhuphốTây,đạibản
doanhcủabaotuyệtkỹ
ănchơilàmsaocóthể
bỏsótnhữngphútgiây
xuấtthầnquênbéng
trầngian,quênthảyxã
hộiđảođiênlẫnnhững
bứcbốikhóthởtrong
ngườibằngđôimắtlim
dimngỡđãđượchào
quangkhoáilạcchiếu
sáng.Trongcơnmộng
mịhọvẫnảovọng
mìnhlànhữngđấng
tinhtúvàtintưởng
tuyệtđốivàoquyền
năngcủachấtkích
thíchđượcnângtầm
bằngnhữngđồngđôla
xanhxanhtrongđôi
mắtthèmthuồngcủa
nhữngngườibảnxứ.
Máu lăng loànngấmvàongười
khôngbỏđược(!)
Hạnhphúccủamộtngườiđànbàdẫu là làmgáiđôikhiđơngiản
thế thôi.Suychocùngcũng làcầnmộtngườiđànôngyêu thương
vàquan tâmmình từnhữngđiềunhỏbénhất.Nhưngkhi tôihỏi
Ng. rằngmainày lấychồng rồi liệucócònnhảydùkhông?Chịmặc
nhiên thừanhận:“Cònchứsaokhông!Làmgái chuyênnghiệpmáu
lăng loànngấmvàongười.Khôngbỏđược. Lâu lâunhớnghề”.
1,2,3,4,5,6 8,9,10,11,12,13,14,15,16
Powered by FlippingBook