212 - page 12

12
PhápLuật TP.HCM
Chủnhật 10-8-2014
Truyen-ky
Bứcthư
Truyệnngắn
PHÙNGVĂNKHAI
Thưa các anh, các chị!
Tôi,một kẻbâygiờđãhầunhưđang tựbắtmình
chìm dần vào quên lãng. Nhưng trí óc tôi vẫn hằn
lên câu chuyện cuộcđờimình.Tôi khônghằnhọc.
Không thùoán.Đãkhôngcònhyvọnggì.Chỉ thỉnh
thoảng, tôichạnhbuồncho thânphậncủamình, thân
phậnmột người phiêu bạt nơi đất khách. Gia đình
tôi sangbênnày từnăm1954.Cha tôi làngườiquen
biết rộngvà luônhướng tôi vàocuộcchiếnmàông
kỳvọng. Khi hiểu ra làmìnhbị lừa cũng là lúc cái
chết ậpxuống gia đình tôi.
Buổichiềunay, tôivừachônđứaconduynhấtcủa
mình trongmộtkhu rừngcónhiềucây togiốngnhư
khu rừng ngày trước tôi cùng các chiến hữu la hét
và bắngiết.Mẹ đứa bé bỏđi ngay saukhi nó chào
đời.Đã10năm, người đànbà, thiên thần tócvàng,
không hề có tín hiệu quay trở lại. Thoát khỏi cuộc
chiến tranh chó chết, tôi vướng vào đứa bé. Cũng
ngần ấynăm, tôi gầnnhư câm lặng trước sinh linh
nhỏbémà thiên thần tócvàngbỏ lại.Rất nhiều lần,
các trạinuôidưỡng, cácphòng thínghiệm, các trung
tâmnhânđạo thương thuyết nhưng tôi đều từchối.
Cónhững lúc tôi gầmghèkhiếnmọi người bối rối,
đôi chút sợhãi và càngngày càngxa lánh. Đứa bé
dị dạng lớn lên trong im lặng. 10năm, khôngai nói
chuyệnvớiai.Chỉmộtmình tôiđộc thoạivớinhững
cánh rừngchết.Nhữngcánh rừngđã từngmột thời
tươi tốt như cánh rừng chiều nay tôi chôn nó. Tôi
đàomột cái hố. Xưa kia tôi từng đào rất nhiều hố
nhưngđây là cái hốkhókhănnhất.Những tán cây
xanh lừng lững ở trên đầu, ở xung quanh. Những
dukhách thảnnhiênđi lại, cóngười lắcđầunhìn tôi
khóhiểu.Tôivuốtkhuônmặtđẫmmồhôi.Bêncạnh
tôi làmột bọcvải trắngmuốt to chừngbằng cái túi
nhảy dù xuống vùng rừng ngày xưa. Phía bên trái
là cây sồi non có ba chạc. Có những lúc tôi ngừng
tay xẻng nhìn lên trời. Đến sẩm tối, cuộc chôn cất
xong xuôi. Cây sồi non ba chạc được tôi trồng rất
cẩn thận. Khôngmột ai hiện ra, tôi lững thững đi
đến bên bức tường. Ngay cả người gác rừng tinh
ranh cũngkhông hề biết điều đó.
Tôi rời khu rừng vào lúc trời khuya, đi về phía
ga tàuđiệnngầm lênchuyếnđầu tiênvề thànhphố,
ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ. Con tàu
buồn thảm lao vun vút trong chiếc hang khổng lồ
kéo dài tưởng bất tận. Tôi dường như quênmình
đang đi đâu đến nỗi gã soát vé tỏ ra nghi ngờ và
nhìnvới conmắt đầycảnhgiác.Tôi đãquẳngchiếc
ba lô vào thùng rác trước khi lên tàu. Nó là di vật
cuối cùng gắn với cuộc sống đầy bất trắc của tôi.
Đếnkhi chỉ còn lạimộtmình trongbếnđỗcuối, tôi
kéo cổ áo chùm kín đầu ngồi thừ nhưmột gãmất
trí. Tôi đãmất tất cả. Tuổi trẻ. Hoài bão. Niềm tin
và đặc biệt là đứa trẻ. Nó đã rời khỏi tôi như định
mệnh. Tại sao địnhmệnh lại không sớm kết thúc
sốphậncủa tôi.Địnhmệnhdằngdặc trêungươi kể
từngày rời khu rừngchết tiệt vớimón tiềnchết tiệt
thì tôi đã trở thànhmột conngười hoàn toànkhác.
Người đàn bà chờ đợi tôi đã bỏ lại giọt máu ra đi
biệt vô tăm tích. Tại sao đã ở được với nhau, chờ
đợi nhau hàng chục năm lại có thể buông nhau dễ
dàng như thế. Nhiều lúc tôi đã định kết thúc cuộc
đờimìnhbằngkhẩu súngnhưngnụ cười ngơngác
củađứabéđãgiữ tôi lại. Sốngvới đứabé, tôi luôn
ởmột thếgiới khác.Thếgiới khôngcó tiếngngười
và tiếng súng. Thế giới không có lừa lọc và những
cánh rừng cháy. Tôi im lặng bên đứa bé cũng im
lặng từngấynăm.Nóchưanóivới tôimột tiếngnào
đã sớmgiã từ thế giới.Nó tìmđến thế giới của nó.
Một thế giới tôi không thể hiểu nổi và không bao
giờđếnđược.Thếgiới của thiên thầnbay lượnvới
nhữngđôi cánh sắcvàng lung linh.Kể từkhi chiếc
trực thăng đổ bọn tôi xuống khu rừng tôi đã linh
cảm đến điều này. Và bây giờ là khẳng định chắc
chắn. Chắc chắn và tàn nhẫn khi người đàn bà hét
lênnhìngiọtmáungọnguậyphậpphồngkhông ra
hình dạng gì. Tôi lao đến an ủi nhưng ả câm lặng
vàbỏđi sauđómột tuần.Ảkhôngchịunổi sự thật.
Khinóđãquenvớimôi trườngsốngvà lẫmchẫm
đi được, tôi đónvềcănhộcủamình, cănhộcóduy
nhấtmột cửa ravàovàmột cửa sổnhỏ sát góc, nơi
những luồng sáng yếu ớt rót xuốngmỗi banmai.
Tôi đóngmột cái cũi gỗ, bỏ đứa trẻ vào đấymỗi
khi rời khỏi căn hộ. Đứa bé không nói không rằng
chỉ ngơngáccười.Với tôi, nócũngnhưbaođứa trẻ
khác trênhành tinhnày,mặcai đónhìnvàođềuhãi
sợbềngoài củanó.Đêmxuống, khi đứabéngủ, tôi
thì thầmnói chuyệnvới nó suốt đêm, hứa suốt đời
sẽởbên con. Phần còn lại của cuộcđời tôi nguyện
chỉ làm việc duy nhất ấy. Thế mà công việc mới
diễn ra được tám năm đã kết thúc.
Mọi cái chết có thểđược
hiểu như một giải thoát,
thậm chí một ước mơ.
Người chết được lên thiên
đườnghayđơngiản làmột
thế giới khác tốt đẹp hơn.
Công việc còn lại của tôi
thật đơn giản. Tôi đứng
dậy đi tìmmột tấm vải trắng dài quấn nhiều vòng
thi thể. Tấmvải trắngdài thượt, trắngdợn lênnhư
cái tổkén cuộn từngvòng, từngvòngđều tăm tắp.
Tôi lục tìmmột cái hòmgỗnhỏ cókhắcvài chữ số
trênmột phùhiệuđồng, bếnóđặt vào trongấy.Tôi
quỳhẳnxuống, tócphủ lòaxòa lênkhuônmặt con.
Giây lâu, tôiđứngdậy,đặtchiếcnắpgỗ lên trên,nện
từngnhátbúaxuốngchiếchòmgỗ.Khoác thằngbé
trênvai, tôi chậm chạpđi vàokhu rừng thànhphố.
Trên taycầm theomột cây thôngnhỏ.Nhữngcành
lá nhỏ xíu của nó vẫy vẫy như chàođón cuộc đời.
Tôi đã quay về căn phòng của mình. Đêm vây
bủa từ bốn phía, sự im lặng kinh hoàng bao bọc
căn phòng bây giờ tưởng nhưmênhmông bất tận.
Tôi ngồi bó gối nhìn về phía góc phòng, nơi hôm
trước thằng bé lũn cũn đi lại trong những lo âu.
Không ngờmọi sự lại kết thúc chóng vánh và tàn
nhẫnđến thế.Trongcănphòngkhôngcóánh sáng,
tôi vẫn ngồi bó gối nhìn hút về phía khu rừng, nơi
cócây thông, nơi cóniềm tincuối cùngmà tôi gieo
xuốngnhưmột cất giấubảnnăngbí ẩn. Ngồimãi,
ngồimãi.Đêmđen trởnênquen thuộc.Tôi lục sục
đứngdậy, tìmchai rượumạnh, thứmà tôi đã rời xa
nókể từngàyngười đànbàbỏđi.Bâygiờ thằngbé
làm bạn với cây thông. Nó đã tìm được khu rừng
mơ ước củamình, chỉ còn tôi với bầu trời xám và
đêmđendằngdặc.Từngngụm rượu chảy trànqua
cổhọngnhưnhữngngọn lửa nhỏđốtmãi, đốtmãi
từngmẩukýức, nhữngkýứcđứt nối,mơhồđược
soi rọi rõdần trongnhữngngọn lửacháymiênman.
Bức tườngđen thẫm li ti chữvàcon sốnằm sừng
sững im lìm trongđêm.Mặt đánhẵn toát ranhững
chùm hơi nước lờ đờ tưởng như những dòng chữ
đangkhóc.Nhiềucái tên, hàng trămhàngngàncái
tên, hàng chục ngàn cái tên với nhiều ký tự khác
nhau u i móc nối, u i dội ra những âm thanh ngắt
quãngmột cáchbí ẩn.Banngày, rấtnhiềuhoađược
người ta đem đến đặt xuống chân bức tường. Ong
vàbướm, lũcôn trùngmẫncảmvới hươnghoagọi
nhaukéođến.Chúngdậpdờnchao lượn trênnhững
hàngchữ, con số li ti khôngbiếtmỏi.Gióđánhvào
mặt tườngxụdạt lũbướmham chơi, có conbị gió
quấtdúixuốngmặt cỏgiậpcánhkhônggượngđược
lên. Có con bịmắc kẹt vào những cánh hoa sặc sỡ
và chết thiếp đi ở trong ấy. Hàng trăm hàng ngàn
bó hoa hằng ngày con người kiên nhẫn đặt xuống
chânbức tườngvàbuổi tốixe ráccủa thànhphốđến
mang đi, đồng thời dọn dẹp những xác ong bướm
vươngvất cùngnhững cánh hoa gaynát.
Tôinhưcáibóngđêmđêmđếnbêncạnhbức tường.
Khôngaibiết tôiđã lầmrầmnhữnggìvàngười trông
coi khuvực ấyđã rất ngạc nhiênkhi thấyxuất hiện
thêmmột dòngchữkhắcbénnhọnvàomặt đá sáng
sâuhơnnhữngdòngchữkhác.Ởnhữngvếtkhắccòn
vụng về không biết đã bằng cách nào xuất hiện ấy,
kể cảnhững lúc trời nắng, bức tườngkhôkhốcnhư
một thỏi nham thạchkhônghiểu sao luôn ri rỉ nước
thấm loang ra xung quanh. Đêm nào cũng vậy, tôi
lặng lẽ đến bên bức tường, lặng lẽ dõi nhìn những
dòngchữ luônđẫmnướcrồi lặng lẽđếnvớicây thông
nhỏgiờđãvạmvỡ trongkhu rừngcónhiềugió.Tôi
luôn tin rằngởmột thếgiới khác, thếgiới thiên thần
của thằngbé, củacon tôi sẽkhôngbaogiờcónhững
gì mà cuộc đời tôi và nhiều người khác phải gánh
chịu.Ướcmơgiảndị ấy, loài người đang sốnghôm
nay cóbắt tay thựchiệnnó?
Đó là những gìmà sau bao dằn vặt, ngập ngừng
giữa im lặnghay nói ra của bức thưnày.
Tôi không cóquyền im lặng.
Điều đó khôngbiết có đúngkhông?
Mẹđứabébỏđingaysaukhi
nóchàođời.Đã10năm,người
đànbà,thiênthầntócvàng,
khônghềcótínhiệuquaytrở lại.
1...,2,3,4,5,6,7,8,9,10,11 13,14,15,16
Powered by FlippingBook